Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 430: Chương 430: Bạch Tiểu Bạch bị bắt cóc




Bạch Tô vốn cho rằng Vương Tiểu Đồng sắp đi hưởng tuần trăng mật, ai dè cô lại gặp cô ấy trong bệnh viện. Khi đó Từ Sắt cũng có mặt, Bạch Tô khó hiểu hỏi Vương Tiểu Đồng: “Cậu không đi hưởng tuần trăng mật à?”

Vương Tiểu Đồng trả lời: “Bệnh viện rất bận.”

Từ Sắt cưng chiều xoa đầu cô ấy, sau đó mới quay sang nói với Bạch Tô: “Cô trò chuyện với cô ấy đi, tôi đi làm việc trước đây.” Nói rồi muốn rời đi. Bạch Tô lại hơi xấu hổ: “Tớ đến không đúng lúc, quấy rầy hai vợ chồng à? Thôi để tớ gọi anh ấy về.”

Vương Tiểu Đồng vội ngăn cản Bạch Tô: “Cậu đừng gọi anh ấy. Công ty anh ấy có việc. Cậu nói đi, tìm tớ có chuyện gì?”

Bạch Tô thấy mình không quấy rầy đến Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tớ muốn đối mặt với quá khứ, nhớ lại chuyện và con người ngày xưa. Tớ muốn cậu giúp mình nhớ lại. Bây giờ Phó Vân Tiêu không ở thành phố A, cho nên tớ muốn tìm cậu trò chuyện.”

Vương Tiểu Đồng lo lắng nhìn Bạch Tô: “Tớ biết chuyện mất trí nhớ là đả kích rất lớn đối với cậu, nhưng có những hồi ức nhớ lại chưa chắc đã là chuyện tốt.”

“Tớ biết, tớ đã nghĩ kỹ rồi, cậu cứ giúp tớ tìm lại ký ức xưa đi.” Bạch Tô kiên định nói: “Bởi vì mặc dù tớ không biết Phó Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ có thể nhận thấy bây giờ anh ấy đang gặp rất nhiều vấn đề khó giải quyết. Tớ hy vọng nếu tìm lại ký ức thì có thể định vị rõ ràng cho người nào đó, chuyện nào đó.”

Thấy Bạch Tô đã quyết tâm, Vương Tiểu Đồng đương nhiên cũng ủng hộ cô. Cô ấy xem đồng hồ rồi ngẩng đầu nói: “Tớ cũng sắp tan tầm rồi, cậu đi dạo trước đi, tan tầm đến tìm tớ, chúng ta cùng ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.”

“Ừ, tan tầm tớ tới tìm cậu nhé.” Bạch Tô vui vẻ nói.

Rời khỏi văn phòng Vương Tiểu Đồng, nghĩ đến chuyện mình sắp cùng cô ấy nhớ lại quá khứ, Bạch Tô không khỏi hơi khẩn trương. Bởi vì cô vừa tò mò vừa sợ hãi đối với quá khứ của mình. Bạch Tô xem đồng hồ, mới 4 giờ, còn 1 tiếng rưỡi nữa là giờ tan tầm của Vương Tiểu Đồng.

Gần đây cô quá bận, quên mất Bạch Tiểu Bạch sắp được nghỉ về nước. Tranh thủ lúc Vương Tiểu Đồng còn chưa tan tầm, Bạch Tô đến trung tâm thương mại gần bệnh viện, chuẩn bị mua mấy món quần áo mùa này cho Bạch Tiểu Bạch.

Mặc dù cô bé ở nước ngoài, nhưng Bạch Tô rất quan tâm và yêu thương cô bé. Cô không rõ Bạch Tiểu Bạch thích cái gì, cứ dựa theo tưởng tượng của mình mua mấy món đồ cho Bạch Tiểu Bạch. Mua sắm xong, Bạch Tô thấy đã đến giờ, chuẩn bị về bệnh viện tìm Vương Tiểu Đồng. Ai dè đúng lúc này, Bạch Tô lại nhận được tin nhắn khiến cô hoảng sợ.

“Cô phấn khởi lắm nhỉ? Chiếm lấy hạnh phúc của người khác sung sướng lắm đúng không? Tôi cũng muốn cô nếm trải cảm giác bị tước đoạt hạnh phúc, thậm chí đánh mất người thân nhất trong nhà.”

Thấy tin nhắn này, trái tim Bạch Tô quặn lại. Bên dưới tin nhắn là một bức ảnh, trong ảnh là Bạch Tiểu Bạch bị trói chặt. Sắc mặt cô bé trắng bệch, ánh mắt sưng húp, không biết đã khóc bao lâu. Bạch Tô không kịp suy nghĩ, vội vã gọi lại cho số điện thoại nhắn tin. Cô lo âu siết chặt điện thoại, chờ đầu dây bên kia. Cuối cùng có người bắt máy, giọng nói lạnh lẽo nghe như kẻ cuồng sát nhân trong phim kinh dị vang lên.

“A lô, Bạch Tô đúng không?” giọng nói này đã được xử lý nên Bạch Tô cũng không thể phân biệt người gọi điện thoại là ai.

Bạch Tô sốt ruột nói: “Tôi là Bạch Tô. Anh mau thả con gái tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô cố chịu đựng đe dọa người trong điện thoại, mưu toan khiến đối phương sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ Bạch Tiểu Bạch hoảng sợ cỡ nào, bất lực cỡ nào! Cô bé còn quá nhỏ.

“Ha ha ha, nếu mày dám báo cảnh sát thì mày sẽ không bao giờ được gặp con bé đó nữa!” Giọng nói đáng sợ trong điện thoại gầm lên.

“Tôi không gọi cảnh sát, van các anh hãy thả con bé ra. Anh muốn gì tôi cũng cho anh.” Bạch Tô không nhịn được nữa, phòng tuyến của cô đã sập đổ, chỉ có thể nghẹn ngào van xin đối phương.

Đầu dây bên kia đắc ý nói: “Muốn bọn tao thả con mày cũng được, nhưng mày phải đích thân đến đón!”

“Được. Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đi đón.” Bạch Tô đã hoàn toàn mất lý trí, mặc cho đối phương chi phối.

“Nhớ kỹ, mày không được nói cho bất cứ kẻ nào, chỉ có thể tự đến. Bằng không mày sẽ thấy thi thể con trai mày.” Đầu dây bên kia hung tợn đe dọa: “Trước bảy giờ tối nay, mày tới kho hàng trong cùng ở khu nhà mày bỏ hoang ngoại ô thành phố A.”

“Mẹ đừng đến! Nguy hiểm…” tiếng khóc kêu của Bạch Tiểu Bạch vang lên, rõ ràng đã sợ tới mức giọng run rẩy, nhưng vẫn an ủi Bạch Tô.

“Tiểu Bạch đừng sợ, lát nữa mẹ sẽ đến đón con về nhà.” Bạch Tô van xin: “Có gì cứ nhằm vào tôi.”

Tút tút tút, đầu dây bên kia bị cắt đứt. Bạch Tô nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại, bắt một chiếc taxi nói: “Bác tài, nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.”

“Trời tối rồi, một mình cô tới nơi hoang vu thế à?” Bác tài quan tâm hỏi.

Trong lòng Bạch Tô chỉ toàn là Bạch Tiểu Bạch, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động chung quanh. Đúng lúc này là giờ cao điểm, cột đèn giao thông liên tục bật sáng, Bạch Tô chỉ hận không thể lập tức chạy đến kho hàng, liên tục giục bác tài đi nhanh một chút. Cô sợ mình đến muộn thì sẽ không được gặp Bạch Tiểu Bạch.

Cô nhớ lại giọng nói âm trầm trong điện thoại, cùng với tiếng động vụn vặt bên kia, có vẻ là có mấy người đàn ông, cùng với tiếng Bạch Tiểu Bạch khóc kêu mẹ. Họ có đánh Tiểu Bạch không? Nghĩ đến chuyện Tiểu Bạch đang nguy hiểm, Bạch Tô lại không nhịn được rơi nước mắt. Không thể khóc, chắc chắn Bạch Tiểu Bạch sẽ không sao, Bạch Tô liên tục nhắc nhở mình, nhất định phải bình tĩnh dũng cảm.

Cuối cùng cũng tới nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô, Bạch Tô vội vã xuống xe. Cô ra sức chạy vào bên trong, chỉ hy vọng có mau chóng thấy Bạch Tiểu Bạch bình yên vô sự. Bởi vì chạy quá sốt ruột nên Bạch Tô không chú ý dưới chân, nhà máy bỏ hoang toàn là sỏi vụn. Bạch Tô bị vấp ngã, đầu gối trầy xước chảy máu. Nhưng cô không bận tâm tới cơn đau, chỉ suy nghĩ Bạch Tiểu Bạch.

Bạch Tiểu Bạch đến kho hàng trong cùng theo chỉ thị, nhưng lại không thấy Bạch Tiểu Bạch mà chỉ thấy vết máu. Cô lớn tiếng kêu tên con gái, tìm kiếm kho hàng chung quanh, nhưng đều không thấy bóng dáng cô bé. Bạch Tô ngồi bệt dưới đất, hoàn toàn hoảng hốt, không biết nên làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.