Không lâu sau, thư ký của Phong Kiền gọi đến một bác sỹ và vài tên côn đồ cho Phong Kiền.
Phong Kiền nhìn bọn họ, cộng thêm năm sáu người của mình, chắc là đủ rồi.
Phong Kiền cùng đám người của anh ấy đã đợi sẵn ở tầng dưới công ty của Phó Vân Tiêu.
Đúng lúc công ty có việc nên Phó Vân Tiêu ở lại tăng ca.
Khi anh rời khỏi công ty, cũng là lúc màn đêm đã buông xuống.
Trong khoảng thời gian này, công ty có rất nhiều việc phải xử lý, anh không đi lấy xe mà muốn đi dạo một lát.
Kết quả là chưa rời khỏi công ty được hai bước, Phó Vân Tiêu đã bị đám người của Phong Kiền đánh ngất, và đưa lên xe.
Việc đánh lén từ phía sau rất dễ dàng ra tay.
Phong Kiền không giấu được sự hài lòng mãn nguyện khi nhìn Phó Vân Tiêu.
Anh không đánh gãy chân Phó Vân Tiêu, những lời thốt ra lúc đấy chỉ là nóng giận, anh ấy vẫn còn phân biệt được nặng nhẹ.
“Đi đi đi, đem đi.”
Phong Kiền cười nói với đám người của anh ấy, nói xong liền lên xe, tiến thẳng đến bệnh viện nơi Bạch Tô đang ở.
Phong Kiền cho người đem Phó Vân Tiêu vào phòng bệnh của Bạch Tô, lúc này Bạch Tô đang ngủ và Phó Vân Tiêu vẫn chưa tỉnh. Phong Kiền nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ làm phiền đến giấc ngủ của Bạch Tô.
Điều quan trọng nhất là, anh ấy sợ Bạch Tô nhìn thấy anh ấy đánh ngất Phó Vân Tiêu, thì anh ấy không biết phải trả lời sao.
Nửa đêm, Phó Vân Tiêu tỉnh dậy, anh dùng tay gõ mạnh vào đầu, ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Tô đang nằm trên giường bệnh, anh liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, Bạch Tô đang nằm yên lặng trên giường bệnh, khuôn mặt sạch sẽ, đôi lông mày thỉnh thoảng hơi nhăn lại, hàng lông mi khẽ động đậy, có vẻ như cô đang gặp ác mộng.
Phó Vân Tiêu lặng lẽ nhìn Bạch Tô, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào mê mẩn.
Đã bao năm rồi anh không được đối diện nhìn Bạch Tô ngủ như thế này, anh muốn lại gần vuốt tóc Bạch Tô, nhưng lại sợ đánh thức cô dậy.
Phó Vân Tiêu cứ thế nhìn ngắm Bạch Tô ngủ cho đến khi trời sáng.
...
Khoảnh khắc đầu tiên khi Bạch Tô mở mắt, cô trông thấy một bóng hình quen thuộc quay lưng lại với cô, đang dọn dẹp đồ đạc.
Bóng lưng này không ai khác chính là Phó Vân Tiêu.
Cô thậm chí thất thần trong giây lát, không biết mình đang mơ hay thực.
Cho đến khi Phó Vân Tiêu quay đầu lại, cô mới chợt bừng tỉnh.
Vẫn là gương mặt khôi ngô tuấn tú ấy, vẫn là con người quen thuộc ấy.
Phó Vân Tiêu cầm bát cháo trong tay đưa cho Bạch Tô, Bạch Tô hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đón lấy.
Phó Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô, Bạch Tô tay cầm bát chát quay người đi chỗ khác.
Phó Vân Tiêu lấy ra một chiếc thìa từ ngăn tủ phía sau, chưa kịp đưa cho Bạch Tô đã bị cô lạnh lùng từ chối: "Không cần anh chăm sóc, tôi tự làm được.”
Phó Vân Tiêu cười khinh khỉnh.
“Em làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì muốn tôi hồi tâm chuyển ý sao? Bây giờ tôi làm như vậy em lại không vui à? Đừng giả vờ nữa.”
Mặc dù quay lưng về phía Phó Vân Tiêu, nhưng Bạch Tô vẫn cảm nhận được sự chế giễu và khinh khỉnh của anh.
Thành thật mà nói, cô cũng đang thắc mắc tại sao Phó Vân Tiêu lại đến đây.
Nghe Phó Vân Tiêu nói vậy, cô liền đặt bát cháo sang một bên, ngồi thẳng dậy nhìn Phó Vân Tiêu.
Một gương mặt đã từng rất quen thuộc, nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ và lạnh lùng.
“Phó Vân Tiêu, là anh đã ngoại tình trước, tôi cũng không cố ý thể hiện điều gì cả, tôi chỉ hy vọng anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Bạch Tô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, nói rành mạch từ chữ.
“Hứ, là vậy sao?” Phó Vân Tiêu nhìn cô đăm chiêu.
“Em cố ý đợi tôi ở cửa sau sân bay, còn cố ý làm mình bị thương trước mặt tôi, sau đó cho Phong Kiền bắt cóc tôi đến đây, em làm những việc hao tâm tổn lực như vậy, em dám nói em không yêu tôi không?”
Phó Vân Tiêu tiếp tục nói.
Thực sự trong lòng Phó Vân Tiêu biết rõ, chỉ là tiếng yêu không thể nào bày tỏ ra ngoài, cho dù giả vờ không yêu trước mặt Bạch Tô nhưng có thể nhìn cô nhiều hơn một chút thì cũng tốt.
Nhưng, câu nói cuối cùng của Phó Vân Tiêu đã nhắm thẳng vào trái tim mỏng manh mềm yếu của Bạch Tô.
Đúng vậy, cô yêu Phó Vân Tiêu, nhưng không dám thừa nhận.
Bạch Tô cúi đầu im lặng, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, những điều anh nói đều không phải chủ ý ban đầu của tôi, tôi thậm chí không biết chuyện Phong Kiền đánh ngất anh, nếu điều đó làm tổn hại đến anh, thì tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, nói một cách nghiêm túc.
Phó Vân Tiêu nhìn bộ dạng Bạch Tô lúc này, cũng không nói thêm nữa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, thì mời anh về cho!”
Bạch Tô cao giọng nói.
Bây giờ, cô cũng không biết phải nói thêm gì với Phó Vân Tiêu, chính cô cũng có phần chán ghét bản thân mình.
Rõ ràng đã quyết định từ bỏ Phó Vân Tiêu, nhưng lại cầm lên cũng không được, buông bỏ cũng không xong.
Cô không muốn tỏ ra luyến tiếc khi ở cạnh Phó Vân Tiêu nữa.
Cố tình nói ra những lời này.
Phó Vân Tiêu nở một nụ cười nhìn Bạch Tô, đứng dậy hướng về phía cửa, khi gần đến cửa, anh lắc đầu, buông ra một câu: "Quả nhiên những người phụ nữ tôi từng chơi đùa đều giống nhau.”
Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô vẫn dựa người vào giường, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cửa.
Không ai biết cô đang nghĩ gì, một lúc sau, cô lắc đầu tự chế giễu bản thân, quay người qua cầm bát cháo trên tủ lên uống.
Đang húp thì Phong Kiền cười toe toét từ cửa bước vào.
“Thế nào rồi? Buổi gặp mặt hôm nay vui chứ?”
Phong Kiền vừa nói vừa đóng cửa lại.
Anh ấy vừa từ nhà đến, không biết rằng Bạch Tô và Phó Vân Tiêu vừa có một trận chiến nảy lửa với nhau.
Bởi vì cuộc cãi vã vừa rồi với Phó Vân Tiêu, khiến sắc mặt Bạch Tô lúc này hơi tái nhợt.
Bạch Tô nhìn Phong Kiền nói: "Sau này đừng làm những chuyện nhảm nhí như vậy nữa.”
Nhìn thấy thái độ của Bạch Tô, nụ cười cợt nhả của Phong Kiền nhanh chóng biến mất. Mặc dù không chứng kiến cuộc cãi vã vừa rồi, nhưng anh ấy có thể lờ mờ cảm nhận được Bạch Tô đang giận.
Phong Kiền cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Bạch Tô, quay người qua cầm con dao gọt hoa quả lên gọt cho Bạch Tô một quả táo.
Phong Kiền đưa quả táo đã gọt vỏ cho Bạch Tô, ngập ngừng hỏi: "Đang giận à?”
Bạch Tô đặt bát cháo ăn gần hết xuống, cầm quả táo Phong Kiền đưa cho, cắn một miếng.
Cô nhìn Phong Kiền một cách nghiêm túc, có thể nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt Phong Kiền.
Mới đầu khi biết chuyện Phong Kiền đánh ngất Phó Vân Tiêu, rồi cưỡng chế đem Phó Vân Tiêu đến đây, cô có chút tức giận, nhưng cô biết Phong Kiền có ý tốt, chuyện này không thể trách Phong Kiền được.
Bạch Tô không trả lời Phong Kiền, chỉ nhìn Phong Kiền nói. “Tôi đói rồi...”
Phong Kiền nhìn Bạch Tô không nói nên lời, nhưng lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
“Không phải cô vừa ăn một một cháo với một quả táo rồi sao...”
Phong Kiền bất lực nói.
“Ừm...”
Bạch Tô gật đầu tỏ vẻ vô tội.
“Vậy cô còn muốn ăn gì nữa?” Phong Kiền nhìn Bạch Tô, đột nhiên cười hỏi.
Phong Kiền nhìn Bạch Tô như nhìn một chú heo con, anh ấy không hiểu tại sao một cô gái gầy gò ốm yếu như cô lại có thể ăn bữa sáng nhiều như vậy.
“Tôi muốn ăn bánh sữa hai lớp Miao Miao...” Bạch Tô nói.
Nói xong, Bạch Tô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Bởi vì cô mơ hồ đọc được ẩn ý trong nụ cười và ánh mắt của Phong Kiền, Bạch Tô có phải lợn không?
Phong Kiền vốn dĩ định trêu Bạch Tô, bởi vì anh ấy thấy cô rất đáng yêu,
Nhưng nghĩ Bạch Tô đang là bệnh nhân, nên anh ấy đành từ bỏ suy nghĩ này.
Phong Kiền quay lại, gọi thư ký đang đứng ngoài cửa vào.
Phong Kiền dặn dò: "Đi mua hai phần bánh sữa hai lớp Miao Miao, tiền trừ vào tiền lương tháng sau của Bạch Tô.”
Đúng là tổng giám đốc Phong, chẳng hào phóng chút nào!
Bạch Tô nghe thấy vậy, liền hét lên.
“Một phần là đủ rồi!”
Thư ký nhìn Bạch Tô, rồi nhìn Phong Kiền dò hỏi, rốt cuộc là mua mấy phần.
Phong Kiền quay lưng về phía Bạch Tô, không quay đầu lại, tiếp tục dặn dò thư ký: "Hai phần, của tôi một phần, tiền đều trừ vào tiền lương tháng sau của Bạch Tô.”
Phong Kiền nói xong, thư ký quay người rời khỏi phòng bệnh, không để Bạch Tô nói thêm lời nào.
“Tổng giám đốc Phong! Anh có thể không trừ lương của tôi được không! Anh cũng bủn xỉn quá đấy!” Cách cư xử của Phong Kiền khiến Bạch Tô nổi giận đùng đùng!
Phong Kiền quay đầu lại, mỉm cười, vẻ mặt đắc ý.
Anh nhìn Bạch Tô, nói: "Không được.”
Nói thật, đã lâu lắm rồi Phong Kiền không nhìn thấy bộ dạng như thế này của Bạch Tô.
Bạch Tô lúc này giống như một thiên sứ.