“Không phải.”
Gương mặt Phó Vân Tỉ tràn đầy vui sướng, lại gần Bạch Tô tự khen: “Ví dụ như em đây, là người trước sau như một.”
“Nhìn mặt thì không hề nhận ra đấy.”
Bạch Tô nhìn vào Phó Vân Tỉ, không nhịn được nói ra.
Phó Vân Tỉ cũng không để ý, ho khan hai tiếng lại tiếp tục giải thích: “Được rồi, em không đùa với chị nữa. Ba đã có ba bà vợ, cuộc sống nói chung khá phức tạp, sau khi có thêm mẹ em, mẹ của anh hai tức giận quá mà phải nhập viện, bệnh nặng không thể trụ vững, sau khi qua đời, ba mới thay đổi.”
Anh ta nghĩ ngợi một lúc, lại giải thích: “Cho nên, ba yêu cầu thế hệ bọn em chuyện tình cảm phải thật trong sạch.”
Vừa dứt lời, Bạch Tô đã không nhịn được mà cau mày suy nghĩ.
Chuyện tình cảm trong sạch...Phó Vân Tiêu rõ ràng không hề như thế, bên ngoài anh có biết bao nhiêu ong bướm, Phó Vân Tỉ này cũng chẳng giống.
“Vậy nên, trong số mấy người chỉ có anh cả là đời sống tình cảm trong sạch.”
Bạch Tô nhịn không được hỏi.
Phó Vân Tỉ cười một chút: “Mấy anh em nhà em, người có chuyện tình cảm không trong sạch nhất chính là anh cả, ít nhất thì em và anh hai vẫn khá là chú trọng tình cảm. Hôm nay chị dâu cả cũng đến, chị ấy đã có một người con trai rất lớn rồi nhưng mà trước giờ vẫn không được chấp nhận. Nếu như không phải vì ba hai năm nay vẫn còn coi trọng tình thân, có lẽ bọn họ cũng chẳng được bước vào cửa nhà họ Phó đâu.”
Vừa nói xong, cửa nhà bên kia cũng được mở ra.
Một người đàn ông trông khá giống với ông Phó bước vào, vừa hướng về phía người phụ nữ đứng sau nói: “Vào đi, em hai em ba cũng đã đến rồi.”
“Được.”Người phụ nữ kia vừa nói vừa quay ra phía sau thúc giục: “Mau lên, cầm theo đồ mà mẹ mua vào đi.”
Mặc dù người này vẫn chưa đi vào nhưng đã thấy khí thế rất lớn, rất nhiều đồ đạc đang được chuyển vào trong.
Bạch Tô chỉ cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này có chút quen thuộc, nhưng lúc cô còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng của người phụ nữ này gọi con trai mình.
“Cảnh Hoài, mau vào đi.”
Cảnh Hoài! Nhà này là nhà họ Phó! Phó Cảnh Hoài!
Bạch Tô bỗng nhiên sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Phó Cảnh Hoài và Từ Trường Thư đã đi vào rồi. Phó Lôi Minh đứng bên cạnh cũng đang nhìn mấy người sắp xếp đống quà cáp.
Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài đều đã nhìn thấy nhau, lúc Phó Cảnh Hoài nhìn thấy Bạch Tô dáng vẻ cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn là lạnh như băng.
Bạch Tô chỉ cảm thấy bản thân mình giống như là bị ghim lại vậy, không biết nên giấu đi hay phải làm thế nào.
Đúng lúc này, từ trên tầng truyền xuống một âm thanh, là tiếng của Phó Vân Tiêu và ông Phó đang đi xuống.
Bạch Tô lại càng cảm thấy ngượng ngùng hơn...
Lúc này, Phó Vân Tiêu từ từ đi đến bên người Bạch Tô, đưa tay ra nhẹ nhàng cầm tay Bạch Tô.
“Anh đưa em lên tầng xem phòng của anh lúc nhỏ, để cho em hiểu hơn về anh.”
Phó Vân Tiêu nói câu này tình ý nồng nàn.
Bạch Tô lập tức gật đầu, mau chóng đi theo Phó Vân Tiêu lên tầng...cảnh tượng lúc này có chút ngượng ngùng.
Cô không biết Phó Vân Tiêu có nhận ra Phó Cảnh Hoài hay không, chỉ mong là quan hệ của những người trong nhà này có thể đơn giản hơn một chút.
Nhưng vừa mới vào trong phòng ngủ của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phó Vân Tiêu đã nhìn Bạch Tô rồi mờ miệng.
“Bạn trai cũ của em? Là cháu trai mới được nhận của nhà họ Phó?”
“...”
Xong rồi! Phó Vân Tiêu đã nhận ra Phó Cảnh Hoài rồi.
“Em cũng vừa mới phát hiện.”
Bạch Tô cắn môi, thật sự không biết nên tiếp tục nói gì.
Trước kia tại sao cô lại không nghĩ đến Phó Vân Tiêu mang họ Phó, Phó Cảnh Hoài cũng mang họ Phó, có thể là người một nhà chứ!