Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 820: Chương 820: Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói đến chuyện thành bại




Người đàn ông này đeo mặt nạ, trong chớp mắt khi Bạch Tô suýt bị xe đúng phải, anh trực tiếp dùng sức bay về phía Bạch Tô, dựa vào quán tính xông tới, trực tiếp đẩy Bạch Tô và mình sang phía đối diện.

“Cô không sao chứ.”

Bạch Tô hoàn mỹ ngã ở trên người người đàn ông này.

Tiếp theo cô vội vàng đứng lên, khẩn trương nhìn người đàn ông đã cứu mình này.

Nhưng người đàn ông này cũng không nói một lời nào, chỉ gật gật đầu, trong ánh mắt khó hiểu của Bạch Tô, rời khỏi chỗ này.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông này, có chút quen mắt.

“Anh đợi đã, anh vẫn chưa nói cho tôi tên của anh.”

Bạch Tô tiến lên hai bước, đang chuẩn bị hỏi rõ ràng.

Người đàn ông này tùy ý khoát khoát tay, đi lên một chiếc xe taxi, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông này, Bạch Tô nhíu mày, rơi vào suy tư.

Người đàn ông này đeo mặt nạ, đồng thời sau khi cứu Bạch Tô lại không nói một tiếng nào đã rời đi, rất hiển nhiên là không muốn để cho Bạch Tô nhận ra.

Thế nhưng, càng như vậy, Bạch Tô càng dễ dàng suy đoán lung tung.

Thôi vậy.

Cuối cùng, Bạch Tô suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ được người đàn ông này rốt cuộc ai, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạch Tô lấy điện thoại di động ra rồi lại lần nữa cúi đầu nhìn vị trí của quán cà phê, sau đó đi về phía quán cà phê.

Bên trong quán cà phê mở nhạc blues, Bạch Tô gọi một ly cà phê, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu đợi Long Diễn.

Cô đã lâu lắm rồi không ở trong trạng thái thả lỏng như thế này, trong âm thanh dịu nhẹ của ban nhạc, Bạch Tô chầm chậm nhắm hai mắt lại, toàn thân đều bắt đầu thả lỏng.

Chỉ là, hoàn cảnh thoải mái này không duy trì được bao lâu, âm thanh giày cao gót cạch cạch bước đi trên sàn rồi dừng lại chỗ cô, ngay sau đó là một tiếng động phát ra khi di chuyển ghế, Bạch Tô lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.

“Thật là đúng lúc, cô cũng ở đây sao?"

Mở hai mắt ra, Văn thoa một màu son môi đỏ diễm, thâm tình kiêu căng ngồi đối diện Bạch Tô.

Văn bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho Bạch Tô hơi kinh ngạc, nhưng cô vẫn duy trì lịch sự mỉm cười chào hỏi một tiếng.

“Không khéo, tôi là cố ý đến tìm cô.”

Giọng của Văn có chút lạnh lùng, ngữ khí muốn bao nhiêu xa lạ thì có bấy nhiêu xa lạ.

Bạch Tô cũng chầm chậm thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Không đợi Bạch Tô nói, Văn lấy ra một phần văn bản trong tay đẩy ra trước mặt Bạch Tô.

“Đây là báo cáo kinh tế hiện nay và tình hình lợi nhuận và thua lỗ của các sản nghiệp đã đầu tư của công ty Phó Vân Tiêu, để tiện cho cô trực quan thấy được tình huống hiện tại của anh ấy, kết quả của số liệu tôi cũng tô màu vàng rồi”

Văn nhếch môi.

Nghe lời của Văn, lông mày của Bạch Tô cau lại, đánh giá Văn một chút, nửa tin nửa ngờ cầm lấy kết quả báo cáo trong tay Văn.

Điều quan trọng nhất vẫn là Bạch Tô vẫn mang thái độ nghi ngờ đối với tính chân thực của tư liệu trong tay của Văn, nhưng lúc Bạch Tô xem từng chỉ tiêu kinh doanh cụ thể, sắc mặt của cô càng ngày càng căng thẳng.

Cô đã từng có một đoạn thời gian học quản lý xí nghiệp, cho nên như loại báo cáo kinh doanh này Bạch Tô vẫn có thể nhìn hiểu được, đồng thời cũng có thể phân biệt ra được thật giả.

Nhưng cũng là bởi vì Bạch Tô xác định đây là một phần số liệu chân thực, cho nên biểu cảm mới đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.

Cô biết Phó Vân Tiêu hiện tại gặp rất nhiều vấn đề, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, vấn đề vậy mà lại nghiêm trọng như vậy.

“Xem hết chưa? Cô bây giờ hẳn đã nhận ra Phó Vân Tiêu đang cận kề phá sản đến nơi.”

Không cho Bạch Tô cơ hội suy tính, Văn lạnh lùng mở miệng, cầm trở về báo cáo trong tay Bạch Tô.

“Nói đi, mục đích cô cho tôi nhìn bản báo cáo này là gì?’

Bạch Tô Mạn chầm chậm thu hồi suy nghĩ, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Văn bình tĩnh hỏi một câu.

“Trợ giúp Phó Vân Tiêu thoát khỏi nguy cơ, đồng thời bây giờ cô là người duy nhất có thể giúp được cho anh ấy.”

Khóe miệng Văn bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm đắc ý.

“Giúp thế nào?”

Bạch Tô chân mày nhíu chặt hơn nữa, cô cũng không tin tưởng vấn đề đến Phó Vân Tiêu cũng không giải quyết được, mà cô lại có có khả năng đảo ngược tình thế.

“Hiện tại công ty của Phó Vân Tiêu đã đi đến biên giới phá sản, cần một khoản tiền lớn, mới có thể cứu sống, chỉ cần cô chủ động rời khỏi Phó Vân Tiêu, tôi đồng ý cô, tôi sẽ ra tay cứu công ty của anh ấy.”

Văn phân tích một chút thế cục cho Bạch Tô, sau đó đưa ra điều kiện của mình.

“Đương nhiên, tôi biết quyết định này đối với cô mà nói rất khó khăn, cô không cần trả lời tôi ngay bây giờ, tôi có thể cho cô suy nghĩ trong một ngày.”

Văn ngữ khí càng thêm chắc nịch, dường như hết thảy đều trong tính toán của cô ta.

Chỉ là, Văn cũng không đắc ý được bao lâu, ngay lúc cô ta nói ra khoảng thời gian cho Bạch Tô suy nghĩ, Bạch Tô trực tiếp lộ ra nụ cười giễu cợt.

“Không cần phí tâm tốn sức đâu cô Văn. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không rời khỏi Phó Vân Tiêu.”

Đến cân nhắc cũng không cần cân nhắc, Bạch Tô trực tiếp từ chối Văn.

Tiếp đó Bạch Tô nhìn Văn lại tự giễu lắc đầu, “Đáng tiếc hồi trước tôi thế mà lại thấy cô đáng thương, cảm thấy cô không giống như trong tưởng tượng của người khác, hôm nay nhìn xem, ra là tôi quá ngây thơ rồi.”

Nói xong câu này, Bạch Tô cầm túi xách lên dự định đổi chỗ ngồi, cô đã không còn cần thiết tiếp tục nói chuyện với Văn rồi.

Chỉ là Bạch Tô vừa mới đứng lên, Văn bỗng nhiên lạnh như băng nói với Bạch Tô, “Cho dù cô có không đồng ý đi chăng nữa, tôi cũng sẽ có được Phó Vân Tiêu, cô không chỉ chạy trối chết vào hôm nay mà trong tương lai, cô cũng sẽ thua trong tay tôi như vậy.”

Văn nhìn bóng lưng Bạch Tô lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén, không chút lưu tình.

Bạch Tô đang chuẩn bị rời đi hơi dừng lại, đứng nguyên tại chỗ sửng sốt một chút, không biết nên đáp lời như thế nào.

Ngay lúc này, bên cạnh cô bỗng chuyền đến âm thanh cởi mở của một người đàn ông.

“Bây giờ còn quá sớm để nói đến chuyện thành bại, hơn nữa, cô Bạch không phải chạy trối chết, mà là có một cuộc hẹn, không giống như một số người nào đó, chủ động chạy đến cửa, đến lực cạnh tranh cũng không có.”

Lời của Long Diễn ẩn chứa một hàm ý khác, cố ý ra mặt thay Bạch Tô.

Nói xong câu này, anh cũng không nhìn Văn nữa, ánh mắt hoàn toàn rơi xuống trên người Bạch Tô.

“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh khác.”

Long Diễn nghiêng mắt nhìn Văn một chút, tiếp đó đổi một vị trí gần cửa sổ khác ngồi xuống nói chuyện.

Buổi tối, Phó Vân Tiêu tan làm về đến nhà.

Buổi sáng, Bạch Tô đã nói cho Phó Vân Tiêu tin tức cô quay về nhà.

“Em về rồi?”

Bạch Tô mang ra hoa quả đã chuẩn bị xong trước đó, quả khế hình ngôi sao năm cánh, đào hình trái tim, quả cam hình nụ cười, vốn dĩ đều là những hoa quả phổ thông, Bạch Tô lại bày biện tinh xảo như thế này, khiến người ta tăng thêm cảm giác thèm ăn.

“Em về rồi đây.”

Nhìn thấy một đĩa hoa quả tràn ngập tình yêu, tưởng tượng dáng vẻ Bạch Tô nghiêm túc chuẩn bị hoa quả, khóe miệng của Phó Vân Tiêu không tự chủ được mà hơi nhếch lên.

“Ừ, đào ngon lắm.”

Phó Vân Tiêu say sưa thưởng thức ngon lành, đồng thời khẳng định với Bạch Tô.

Thấy tâm trạng của Phó Vân Tiêu tựa hồ không đến nỗi nào, Bạch Tô lúc này mới yên tâm một chút nhưng mà cô vẫn có một chút lo lắng với cảm xúc của Phó Vân Tiêu.

“Anh muốn lên mái nhà ngắm sao không? Đêm nay bầu trời rất đẹp.”

Bởi vì gần đây áp lực công việc của Phó Vân Tiêu rất lớn, Bạch Tô muốn để Phó Vân Tiêu thư giãn một tí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.