Andre nhìn Bạch Tô cười nói.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều trong giới thời trang, vì vậy một số sai lầm hoặc người mẫu bị tai nạn và những lỗi khác, mọi người đều có thể hiểu được.
Bạch Tô đã gửi tin nhắn cho Andre hết lần này đến lần khác, và Andre chỉ cảm thấy Bạch Tô là một người rất cố chấp.
Nhưng lần này, năng lực trên sàn catwalk và cảm giác Bạch Tô vì Caesar mà đích thân xuất trận đã khiến ông cảm động.
Ông sống đến từng này tuổi và đã già như vậy rồi, thông thường mọi người đến nhờ ông làm việc không thể nào đả động được ông, tiền ông không thiếu, nhan sắc… trong giới thời trang đâu mà chẳng có nhan sắc mỹ miều.
Điều duy nhất có thể khiến ông ấy cảm động là sự chân thành!
Andre khen Bạch Tô xong, đột nhiên nhìn Bạch Tô và Caesar, cười hỏi: “Caesar và cô Bạch đều chưa kết hôn đúng không?”
Andre cười và hỏi.
Bạch Tô không biết tại sao, nhưng vẫn gật đầu.
Cô cũng được coi là chưa kết hôn.
“Qua tiếp xúc với hai người và nhìn sự phối hợp làm việc giữa hai người, hai người cũng rất hiểu nhau. Hai người phải chăng có mối quan hệ nào khác?”
Andre nhìn cả hai đầy ẩn ý, nói chuyện phiếm.
Nếu không có mối quan hệ nào khác, thái độ giúp đỡ của Bạch Tô thực sự khiến Andre ngạc nhiên: “Không, ông hiểu lầm rồi, hai chúng tôi chỉ là đối tác thuần túy.”
Thấy Caesar không nói, Bạch Tô nhanh chóng giải thích.
Andre không nhìn họ nữa, chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp chủ đề vừa rồi, trực tiếp ngồi lên xe bọn họ.
Cả ba sẽ cùng nhau đi ăn trong nhà hàng.
Khi Caesar lên xe, điện thoại di động của anh đột ngột vang lên.
Caesar cúi đầu liếc mắt nhìn, là An Kỳ gọi điện, vang lên hai lần, anh lạnh nhạt mà cúp điện thoại, An Kỳ gọi lại, Caesar tiếp tục bình tĩnh cúp điện thoại.
Ở một diễn biến khác, tại khách sạn Lâm Phong.
“Tức chết tôi rồi!”
An Kỳ nặng nề ném điện thoại xuống giường.
“Sao vậy? Caesar vẫn không nhấc máy sao?”
Mộ Vãn Vãn vừa sơn móng tay vừa nhìn An Kỳ.
“Anh ấy trực tiếp cúp máy!”
An Kỳ tức giận nói.
“Có thể, anh ấy đang họp nên không tiện nghe điện thoại.”
Mộ Vãn Vãn thản nhiên an ủi.
“Không thể! Tôi đã gọi điện thoại cho thư ký của anh ấy, anh ấy hoàn toàn không có ở công ty, hơn nữa thư ký cũng không biết anh ấy đang ở đâu!”
An Kỳ đảo mắt, tự hỏi Caesar có thể đi đâu.
Nghe thấy lời nói của An Kỳ, Mộ Vãn Vãn lập tức bỏ sơn móng tay xuống, vẻ mặt trong giây lát trở nên nghiêm túc.
“Theo kinh nghiệm của tớ, nếu người đàn ông này liên tục không trả lời điện thoại của cậu, chỉ có hai khả năng, anh ta đang thực sự giận cậu, hoặc anh ta có người phụ nữ khác.”
An Kỳ lập tức hoảng sợ, về sau không dám tức giận với Caesar nữa.
Trên thực tế, sau cuộc nói chuyện không vui vẻ đó với Caesar ngày hôm nay, An Kỳ đã hối hận rồi.
Bây giờ Mộ Vãn Vãn nói như vậy, cô ấy càng lo lắng hơn.
“Mộ mộ, tớ phải làm sao đây. Trường hợp thứ nhất có thể không sao, nhưng nếu là cái thứ hai, làm sao bây giờ?”
Khi đang nói chuyện, An Kỳ trực tiếp nắm lấy tay Mộ Vãn Vãn, giọng nói run rẩy
“Cậu đã từng ngủ với vị hôn phu của mình chưa?”
Mộ Vãn Vãn nhìn An Kỳ, đột nhiên giả vờ nghiêm túc hỏi.
An Kỳ khẽ cắn môi dưới, do dự hồi lâu, cô không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Ôi.”
Sau khi Mộ Vãn Vãn nghe xong, liền thở dài thườn thượt.
“Thực ra nam nữ đều giống nhau, muốn có được ai thì phải trải qua ba bước, dỗ anh ta, lừa anh ta, rồi ngủ với anh ta.”
“Nhưng hai người yêu đương lâu như vậy mà không có chuyện gì xảy ra. Thế mới khiến cho Bạch Tô có cơ hội xen vào.”
Khi Mộ Vãn Vãn nói câu này, thậm chí không giấu diếm, trực tiếp nhắc đến Bạch Tô.
Câu nói này càng làm cho An Kỳ kinh hãi.
Cô luống cuống đi qua đi lại, đáng thương nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Tớ cũng muốn làm tình với anh ấy, nhưng …”
Nói đến đây, An Kỳ muốn nói lại thôi, nhưng không có nói tiếp, có chút xấu hổ.
Mộ Vãn Vãn nhìn An Kỳ, khóe miệng nở nụ cười.
“Tớ không cần biết nguyên nhân. Theo tớ phân tích, anh ta và Bạch Tô từ trước đến nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, cho nên cậu vẫn còn cơ hội.”
An Kỳ nắm lấy tay Mộ Vãn Vãn, tội nghiệp nhìn cô: “Vậy thì cậu nói tớ có thể làm gì, tớ không biết, trước đây tớ từng muốn thử thuốc hay gì đó cho anh ta, nhưng lại cảm thấy không có tác dụng.”
An Kỳ nói, vẻ mặt rất lo lắng.
Mộ Vãn Vãn cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tớ có một ý tưởng, nhưng nó sẽ phiền phức một chút, không biết cậu có sẵn sàng thử không?”
“làm thế nào để làm gì?”
“Tớ sẽ cùng cậu diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.”
Mộ Vãn Vãn nhìn An Kỳ, rồi giả vờ nghiêm túc nói.
Câu nói này đột nhiên khiến An Kỳ nổi lên hứng thú, cô hơi khó hiểu nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn, sau đó nói: “Diễn anh hùng cứu mỹ nhân kiểu gì.”
“Chúng ta đóng cảnh bị bắt cóc, cậu giả vờ uống thuốc đó, sau đó gọi Caesar đến cứu người, để khi anh ta tới cứu, thì hai người sẽ thuận theo tự nhiên mà phát sinh quan hệ mà thôi.”
Mộ Vãn Vãn bình tĩnh nói.
“Cậu cho rằng cậu bị như vậy, Caesar chẳng lẽ thấy chết không cứu à. Thời cơ tới, nhất định phải nắm bắt cơ hội.”
“Điều này......”
An Kỳ nghe xong thì do dự.
“Cách này có ổn không vậy?”
Bản thân cô khi nghe các bước này cũng không biết phải làm thế nào, nên chỉ có thể nhìn Mộ Vãn Vãn, hỏi.
Cô ta đắc ý nói: “Tất nhiên, cậu phải tin tớ, sau khi hai người tiến xa hơn, thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng! Hơn nữa, các cậu sẽ giống như những cặp đôi bình thường.”
An Kỳ suy nghĩ một chút rồi vỗ tay: “Ý tưởng này rất hay. Có lý, có lý! Cứ làm như thế này đi.”
“Nhưng…”
Sau khi An Kỳ đồng ý xong lại bắt đầu do dự.
“Tớ có thể lấy thuốc đó ở đâu cơ chứ?”
“Đừng lo lắng, trong tay tớ có sẵn. Muốn mở quán bar, những thứ này phải chuẩn bị.”
Mộ Vãn Vãn vỗ nhẹ vào tay An Kỳ, cười nói.
“Vậy nếu anh ấy vẫn còn tức giận, không trả lời cuộc gọi của tớ thì sao?”
Sau đó An Kỳ hỏi.
“Vậy thì đổi máy rồi gọi lại, anh ấy nhất định sẽ trả lời số lạ.”
An Kỳ trầm ngâm gật đầu.
Chỉ chốc lát, cô lại ngẩng đầu lên, nắm lấy tay của Mộ Vãn Vãn, nói: “Thật tuyệt, tớ không biết phải cảm ơn cậu như thế nào mới tốt, Mộ Mộ.”
“Không phải khách sáo, chúng ta là chị em tốt mà.”
Mộ Vãn Vãn nắm tay An Kỳ, cười tươi như một người chị em tốt.
Hơn nữa, cô ấy còn là một người chị tốt luôn đứng bên cạnh An Kỳ suy nghĩ.
“Được rồi, tất cả những chuyện này cậu không cần phải lo lắng quá. Cứ làm theo bước tớ đã bảo là được. Hồi xưa cậu giúp tớ, bây giờ tớ không thể để người khác cướp mất người đàn ông của cậu được.”
Mộ Vãn Vãn nói như thể đang thề thốt.
An Kỳ nghe thấy lời nói của cô ta, hoàn toàn tin tưởng.
Gật đầu một cách nặng nề.