Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 950: Chương 950: Các người là gì của anh Tư




Bệnh viện tư nhân Saintlton, vào ban đêm.

Bạch Tô và Đỗ Đỗ xuống xe.

“Chính là chỗ này à?”

Bạch Tô đã cởi khăn trùm đầu cầm trong tay, nghi ngờ liếc mắt một cái, không thể tin được.

“Chính xác.”

Đỗ Đỗ cúi đầu tra lại địa chỉ, sau đó gật đầu khẳng định.

Thật vậy, nó trông thật lộng lẫy và sang trọng, không giống một bệnh viện mà giống một câu lạc bộ tư nhân hơn.

Cho dù sau khi nhận được sự thừa nhận của Đỗ Đỗ thì Bạch Tô vẫn có chút nghi ngờ, nhưng cô cũng không thể hiện quá rõ ràng, hơi dừng lại và đi theo Đỗ Đỗ vào bệnh viện.

Càng đi vào bên trong thì Bạch Tô càng cảm thấy nơi đây thật tráng lệ.

Trước đây, khi chỉ nhìn từ xa đã cảm thấy bệnh viện nguy nga, sau khi thực sự bước vào thì mới nhận ra rằng bệnh viện này không chỉ tráng lệ, từng chi tiết cũng rất tinh xảo.

Trong tiền sảnh của bệnh viện có bốn cột đá hoa cương, mỗi cột đều được chạm trổ hoa văn tinh xảo, ngay cả hoa lá chạm trổ trên cột cũng rất thật.

Ngay khi Bạch Tô và Đỗ Đỗ bước vào đại sảnh thì một nhân viên mặc đồng phục y tá đã chào hỏi họ.

“Thưa cô, xin lỗi, bệnh viện của chúng tôi không mở cửa cho người ngoài.”

Với một lời xin lỗi nhẹ nhành, y tá ngăn hai người Bạch Tô lại.

“Chúng tôi đang tìm người.”

Không đợi Bạch Tô nói, Đỗ Đỗ đã nhìn y tá nói.

Trước giờ sự chú ý của y tá đều ở trên người Bạch Tô, cũng không để ý tới Đỗ Đỗ đang ở bên cạnh Bạch Tô.

Lúc này, nghe thấy giọng nói của một người đàn ông bên cạnh thì cô y tá sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy Đỗ Đỗ thì cô ta liền há mồm đứng sững người tại chỗ.

Người này quá đẹp!

Đôi mắt của cô y tá dừng ở khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Đỗ, nhất thời không dời đi được.

“Xin chào, chúng tôi đang tìm người.”

Đỗ Đỗ có vẻ rất hài lòng với phản ứng của y tá, nhưng trên khóe miệng lại hiện lên một nụ cười bình tĩnh, sau đó liền gọi y tá lần nữa.

Câu nói này đã hoàn toàn kéo cô y tá khỏi vẻ mê trai quay lại hiện trường.

“A... anh đang tìm ai vậy.”

Biết mình thất thố, mặt y tá nhất thời đỏ lên, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Đỗ Đỗ lần nữa, nhỏ giọng hỏi gần như không nghe được.

“Chúng tôi đang tìm…”

“Chúng tôi đang tìm kiếm một bệnh nhân tên là Tư Bắc Triệt.”

Đỗ Đỗ đang định trả lời thì Bạch Tô không nhịn được nữa trực tiếp cất lời.

Không biết là do Bạch Tô nói chuyện hay là do Tư Bắc Triệt, cô y tá ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn Bạch Tô.

“Cô là gì của anh Tư?”

Cô y tá thận trọng hỏi, chủ yếu tập trung vào thân thể Bạch Tô, nhìn lên nhìn xuống, vừa thấy hình dáng của cô thì cảm giác sẽ không thể quen biết Tư Bắc Triệt.

“Tất cả chúng tôi đều là bạn của Tư Bắc Triệt, chúng tôi đến gặp anh ta.”

Không quan tâm đến thái độ của y tá chút nào, Bạch Tô chân thành nói.

“Bạn bè? Anh Tư nói rằng anh ấy không có bạn bè ở thành phố A.”

Cô y tá vẫn cảnh giác với Bạch Tô, điều này cũng chứng tỏ một điều là an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, Tư Bắc Triệt ít có khả năng xảy ra tai nạn.

“Tôi đến từ nước Tây, tôi tên là Bạch Tô.”

Bạch Tô bất đắc dĩ giải thích, nhưng khi cô giải thích xong thì y tá cũng không có ý cho cô vào.

“Chờ một chút, tôi sẽ đi hỏi anh Tư.”

Để đảm bảo an toàn, y tá đã bấm gọi vào điện thoại trong phòng của Tư Bắc Triệt ngay tại chỗ.

“Anh Tư, ngoài cửa có hai người muốn gặp anh. Bọn họ nói họ là bạn của anh.”

Sau khi điện thoại được kết nối, y tá liếc nhìn Bạch Tô và kể lại cho Tư Bắc Triệt nghe sự việc.

“Bạn bè? Tên họ là gì?”

Giọng nói hơi tò mò của Tư Bắc Triệt vang lên từ phía bên kia, anh ta không thể nghĩ ra có ai khác sẽ đến đây để gặp anh ta.

“Một người đàn ông... rất đẹp trai.”

Y tá vừa nói vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn Đỗ Đỗ.

Trùng hợp là trong lúc cô y tá gọi điện thì Đỗ Đỗ và Bạch Tô đều nhìn chằm chằm y tá, thấy y tá nhìn lại thì Đỗ Đỗ nhìn y tá mỉm cười gật đầu.

Trời ạ!

Cô y tá gần như tan chảy bởi nụ cười này.

“Không có tên?”

Giọng của Tư Bắc Triệt lại vang lên trong điện thoại khiến cô ta hoàn hồn lại từ trạng thái mê trai.

“Cô gái nói tên là Bạch Tô.”

Di chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt của Tư Bắc Triệt, cô y tá lại hướng ánh mắt về người của Bạch Tô.

Bạch Tô lễ phép gật đầu với cô y tá.

Im lặng một lúc, sau đó là một tràng cười không kiềm chế được từ Tư Bắc Triệt trên điện thoại.

“Ha ha ha ha ha, cho cô ấy vào!”

Trong khi nói chuyện thì âm thanh đi lại yếu ớt từ bên kia điện thoại, như thể Tư Bắc Triệt đã sẵn sàng bước ra để chào đón cô vậy.

“Được.”

Nói xong thì y tá cúp điện thoại.

“Đã khiến cô đợi lâu rồi cô Bạch.”

Y tá lễ phép nhìn Bạch Tô hơi cúi đầu, sau đó lén lút liếc nhìn Đỗ Đỗ bên cạnh, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

“Anh Tư nhờ tôi đưa hai người đến đó, mời hai người đi đường này.”

Với một nụ cười trên môi, y tá làm một cử chỉ xin mời.

Nhưng mà Bạch Tô và Đỗ Đỗ vừa cùng y tá đi đến góc cầu thang thì từ trên cao truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp, sau đó Tư Bắc Triệt đang mặc áo bệnh nhân chạy tự lầu xuống, trên tay cầm một chai dịch truyền.

“Tại sao em lại đến đây?”

Nhìn thấy Bạch Tô thì Tư Bắc Triệt hiển nhiên có chút vui mừng.

Chỉ là anh ta chỉ vui sướng hai giây, Bạch Tô chưa kịp nói chuyện thì sắc mặt anh ta lập tức biến thành kỳ quái nhìn Bạch Tô.

“Vừa rồi em đi cướp sao?”

Nhìn thấy Bạch Tô mặc đồ đen và cầm một chiếc khăn trùm đầu màu đen trên tay thì Tư Bắc Triệt càng ngạc nhiên hơn, không hiểu tại sao Bạch Tô lại mặc như vậy.

“Có vẻ như anh không sao rồi, nếu mọi chuyện ổn thì tôi đi đây.”

Bạch Tô cố ý lườm Tư Bắc Triệt một cái, thấy anh ta còn có tâm trạng đùa giỡn liền xoay người rời đi.

“Đừng đừng, nếu em đã đến đây thì hãy ở lại một lúc đi.”

Tư Bắc Triệt cũng cảm thấy bây giờ nói đùa thì cũng không ổn lắm nên anh ta bỏ đi vẻ mặt đùa cợt của mình, quay người lại ngăn Bạch Tô lại, không cho cô rời đi.

“Được rồi, chúng ta đừng ở chỗ này nữa, hai người cùng anh trở về phòng bệnh đi.”

Sau đó Tư Bắc Triệt không quan tâm Bạch Tô và Đỗ Đỗ có đồng ý hay không, kéo tay họ và đưa họ về phòng bệnh của anh ta.

Trong khu VIP, Tư Bắc Triệt nằm lại trên giường, Bạch Tô và Đỗ Đỗ cầm hai cái ghế ngồi sang một bên.

“Anh bị sao vậy?”

Bạch Tô chỉ vào chai dịch truyền đang truyền của Tư Bắc Triệt, nghi ngờ hỏi.

“Đây là dịch truyền duy trì sinh mệnh của anh đó, anh dựa vào nó để duy trì sự sống của mình.”

Tư Bắc Triệt diễn như thật, đưa tay ôm ngực, vẻ mặt muốn bao nhiêu phong phú thì có bấy nhiêu phong phú.

“Nói chuyện đàng.”

Bạch Tô có chút không nói nên lời, phỉ nhổ Tư Bắc Triệt một câu.

Tư Bắc Triệt ngượng nghịu cười, thoát khỏi vai diễn vừa rồi.

“Cái này là dịch truyền vitamin, do bác sĩ thấy sức khỏe của anh quá tệ nên truyền cho anh đó.”

Tư Bắc Triệt bất đắc dĩ nói.

“Vitamin?”

Rõ ràng là Bạch Tô không thể tin được, nhưng đó là sự thật.

“Đúng vậy.”

Tư Bắc Triệt lại nghiêm túc gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.