Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 709: Chương 709: Cách thức ăn cơm




Thoạt nhìn, Bạch Tô là đang cố ý sắm vai mấy đứa nhóc, nhưng mà chiêu này, đối phó vân tiêu rất có tác dụng.

Không có bất kì sự do dự nào, phó vân tiêu bưng tô cháo lên trucows mặt Bạch Tô, dùng cái thìa múc một muỗng nhỏ, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi một chút, mới đưa tới bên miệng Bạch Tô.

“Nóng.”

Bạch Tô chớp mắt to, nhìn phó vân tiêu nhẹ nhàng nói một tiếng.

“Nóng sao?”

Phó vân tiêu có chút nghi hoặc, múc một muỗng cháo nhỏ bỏ vào miệng mình, nhẹ nhàng nhấp nếm một chút.

“Không nóng mà.”

Anh nhìn Bạch Tô giải thích một câu, không biết vì sao Bạch Tô nói nóng.

“Nào, lại ăn một miệng nhỏ.”

Lúc này phó vân tiêu đem một muỗng cháo đặt ở bên miệng thổi khá lâu, xác định nguội rồi mới bón cho Bạch Tô.

“Nguội rồi.”

Bạch Tô vẫn như cũ chớp mắt to, lại nhẹ nhàng nói một tiếng.

Phó vân tiêu không chê phiền chút nào, thìa cháo tiếp theo đặt bên miệng thổi ít thời gian hơn.

“Vẫn nóng.”

“Vẫn nguội.”

Bạch Tô cố tình bày trò làm khó dễ phó vân tiêu, cô ăn bát cháo này cực kì nghịch ngợm.

Nhưng mà Phó Vân Tiêu không hề chê bai phiền hà, bất luận Bạch Tô nói cái gì, anh đều làm theo.

“Em không muốn ăn nữa.”

Bạch Tô lắc đầu, nhìn phó vân tiêu nói.

“Nhưng mà em mới ăn chưa được nửa bát cháo, ăn thêm một chút nữa đi.”

Phó vân tiêu bắt đầu dỗ Bạch Tô ăn cháo.

“Không ăn, không ngon.”

Bạch Tô lắc đầu nguầy ngậy.

“Nghe lời.”

Thấy dỗ dành cỡ nào cũng không có tác dụng, phó vân tiêu bắt đầu làm bộ tức giận, giọng nói trầm thấp xuống.

Nhưng mà, cách thức này bây giờ đối với Bạch Tô vẫn không có tác dụng.

“Ừ…… Muốn em ăn cháo, anh phải đáp ứng với em một điều kiện.”

Cô bắt đầu đưa ra điều kiện với Phó Vân Tiêu.

“Điều kiện gì?”

Phó vân tiêu có chút tò mò, rất có hứng thú mà nhìn Bạch Tô, muốn xem rốt cuộc bây giờ Bạch Tô muốn đưa ra điều kiện gì với anh.

“Haizz.”

Bạch Tô hướng mặt về phía trước, dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chỉ lên miệng mình.

“Nếu anh hôn em một cái, em sẽ ăn một miếng cháo nhỏ, hôn hai cái, em sẽ ăn một miếng rau xanh.”

Bạch Tô ngang ngược vô lý mà đưa ra yêu cầu của mình, biểu cảm của cô cực kì đắc ý, thoạt nhìn cũng không giống như là đã biến thành đồ ngốc.

Phó vân tiêu không hề do dự, môi mỏng trực tiếp bao phủ lên, hôn lên môi Bạch Tô.

“Không muốn hôn kiểu này, em muốn hôn kiêu gà con mổ thóc cơ.”

“Gà con mổ thóc?”

Nghe Bạch Tô xong nói, anh rõ ràng có chút cười khổ, gà con mổ thóc cũng quá khó khăn đi.

“Chính là như vậy……”

Thấy phó vân tiêu dù thế nào cũng không học được, Bạch Tô đều đã sốt ruột thay anh, trực tiếp đứng lên nhẹ nhàng mổ lên trên đôi môi mỏng của anh.

“Được rồi, anh học được rồi.”

Phó vân tiêu nhìn Bạch Tô tự tin cười, từ bên phí này của bàn ăn đi sang bên cạnh Bạch Tô, sau đó, nhẹ nhàng dán lên môi Bạch Tô.

“Ừ…… cũng hơi giống rồi.”

Cô lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, bắt đầu cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Phó vân tiêu hai món rau xanh mà anh cố ý xào đều bị Bạch Tô ăn sạch, đến cả bát cháo cũng bị cô vét sạch, Bạch Tô lúc này mới lau miệng, có thể cảm nhận được, cô bây giờ rất vui vẻ.

“Mệt quá, anh tới dỗ em ngủ đi.”

Mới vừa cơm nước xong không bao lâu, Bạch Tô liền lại trở về nằm trên giường bệnh, nhìn Phó Vân tiêu ra mệnh lên cho anh.

“Ngủ sớm vậy sao?”

Anh nhìn Bạch Tô, dở khóc dở cười.

“Đúng vậy, không chỉ muốn anh dỗ em ngủ, còn phải kể chuyện cho em nghe.”

Bạch Tô yêu cầu Phó Vân Tiêu, dáng vẻ làm khó dễ người khác cực kỳ giống trẻ con.

Phó vân tiêu cũng rất phối hợp ăn ý với cô, bây giờ Bạch Tô giống như một đứa trẻ, phó vân tiêu cũng bắt đầu nuôi dưỡng cô giống như một đứa trẻ vậy.

Sắc trời càng ngày càng tối, phó vân tiêu ngồi ở trước giường bệnh, kể cho Bạch Tô từng câu chuyện, Bạch Tô thậm chí lúc nào bản thân ngủ quên mất cũng không hề biết, cô chỉ biết phó vân tiêu đang kể chuyện cho cô nghe.

Bạch Tô đang nghe kể chuyện, bỗng nhiên cảm thấy bản thân có được cảm giác an toàn.

buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Tô nằm ở trên giường bệnh gải vờ nhắm mắt ngủ dưỡng thần.

Một âm thanh mở cửa nhẹ nhàng truyền đến, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng giày cao gót.

Bạch Tô đôi mắt hơi hơi mở hé nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy Thời Hoan trang điểm cẩn thận, từ ngoài cửa đi đến.

“Em đến đây thăm chị dâu, hai ngày này chị ấy thế nào?”

Nghe thanh âm cùng ngữ khí, cảm giác Thời Hoan giống như đang rất quan tâm đến Bạch Tô, trên thực tế khi cô đang nói hai câu này không hề nhìn Bạch Tô lấy một cái.

“Vẫn vậy.”

Phó vân tiêu nhàn nhạt mà nói.

Thời Hoan tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, sau đó cố ý giả vờ quan tâm đi về phía giường bệnh của Bạch Tô.

Bạch Tô có thể cảm giác được Thời Hoan nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, cô nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích, thậm chí đến cả hô hấp cũn cố gắng duy trì ổn định, để tránh để Thời Hoan phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ. Truyện Tổng Tài

Nhìn một lúc, hình như là đã xác định Bạch Tô còn đang ngủ, Thời Hoan lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, từ bên người Bạch Tô rời đi.

“Có tin của tên bắt cóc chưa?”

Thời Hoan quan tâm dò hỏi Phó Vân Tiêu về tình hình chuyện Bạch Tô bị bắt cóc.

“Không có, còn đang phái người tìm manh mối.”

Phó vân tiêu lắc đầu.

Từ khi Bạch Tô tỉnh lại, Phó Vân Tiêu đã không còn lo lắng như vậy nữa.

Một là bởi vì manh mối khó tìm, hai là bởi vì Bạch Tô đã tỉnh, bất luận tương lai như thế nào, chỉ cần Bạch Tô còn sống, anh đều sẽ không rời bỏ, vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Bạch Tô.

“Ừ……”

Thời Hoan mày hơi hơi nhăn lại, nhìn phó vân tiêu liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi.

Cắn chặt răng, giống như là đang hạ quyết tâm, lúc này cô mới nhìn phó vân tiêu nói một câu, “Em đã tìm được nhân chứng nói rằng đã nhìn thấy Bạch Tô bị bắt cóc, em đã sắp xếp cho họ ở khách sạn Lưu Tinh, nhưng mà hiện tại vẫn chưa thể xác nhận được thân phận của bọn họ.”

“Thật sao?”

Lông mày Phó vân tiêu trực tiếp nhíu lại, nhìn Thời Hoan, nghiêm túc hỏi một câu.

“Không chắc chắn, sáng sớm hôm nay vừa mới tìm được chứng nhân, còn chưa có quá nhiều tiếp xúc, liền tới đây thông báo cho anh trước.”

Thời Hoan vừa nói, một bên quan sát đến biểu cảm của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ cái gì.

“Em dẫn bọn họ đến đây nhé? Anh ở đây chăm sóc chị dâu. Kỹ thuật lái xe của em cũng khá tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thời Hoan làm bộ hiểu chuyện nhìn Bạch Tô liếc mắt một cái, tiếp nói ra ý kiến của mình với phó Vân Tiêu.

Nhưng mà cô nhấn mạnh vào kỹ thuật lái xe của mình, làm cho Phó Vân Tiêu đột nhiên nhớ ra.

“Không cần, anh trực tiếp đi qua kia.”

Từ lần trước nhận được một bài học đến giờ, lúc này đây, mặc kệ chứng nhân là thật hay là giả, phó vân tiêu đều đã quyết định muốn đích thân đi gặp chứng nhân.

Phó vân tiêu lại nhìn về phía Bạch Tô, thấy cô còn ở trên giường bệnh ngủ, để lại một tin nhắn, đi theo Thời Hoan đi ra bên ngoài.

Kỳ thật Bạch Tô từ khi Thời Hoan vừa vào cửa kia cũng đã tỉnh, cô vẫn luôn đang giả bộ ngủ, sau đó mới nghe được bí mật to lớn của Thời Hoan.

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, nội dung câu chuyện bọn họ nói Bạch Tô loáng thoáng chỉ nghe được một chút.

Xác nhận chắc chắn phó vân tiêu cùng Thời Hoan vào thang máy, Bạch Tô chạy nhanh từ trên giường bệnh xuống dưới, trực tiếp dọc theo cầu thang bộ chạy xuống phía dưới lầu.

Mấy ngày nay, nàng trên cơ bản đã xác định được Thời Hoan là loại người gì, cho nên cô kỳ thật hiện tại có chút không tin trong tay Thời Hoan sẽ có được chứng nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.