Sau khi bị một đống số không của con buôn lòng dạ đen tối đánh áp đảo, sau khi con buôn lòng dạ đen tối nói ra mấy chữ phương án giải quyết thứ hai, Bạch Tô cảm thấy trên mặt con buôn lòng dạ đen tối lúc nào cũng được tô hồng bằng hào quang nhà từ thiện.
Bạch Tô vội vàng nhìn Phó Vân Tiêu hỏi một câu: “ Phương án giải quyết thứ hai là cái gì?"
Bạch Tô quay sang Phó Vân Tiêu, chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Nói mau!"
Phó Vân Tiêu quan sát trên dưới Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Em làm thư ký trưởng của tôi, tôi lấy biệt thự này làm ký túc xá cho em."
"Điều kiện này rất nghiêm chỉnh, không phải bán thân."
Phó Vân Tiêu nói đặc biệt đứng đắn, chính anh cũng cảm thấy trên mặt mình nhìn hết sức từ thiện.
Bạch Tô rối rắm, nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, suy tư: “Ngày mai tôi đi tìm công việc nhiều tiền một chút, tôi không thuê nổi cái nhà này, tôi đi lên lầu thương lượng cùng Erica."
Bạch Tô bất đắc dĩ thở dài.
Mình có ngu hay không?
Đã từng là lúc, Bạch Tô cũng không biết phải xài tiền làm sao và xài thế nào chi đúng, suy cho cùng thì chỉ cần ở bên cạnh Lâm Lập nhất định sẽ có người khác mời, hoàn toàn không có một ngoại lệ nào khi cô ra khỏi cửa.
Hơn nữa cô bình thường cũng không cần tốn tiền vào thứ gì.
Trước đây lúc ở Mỹ cô chỉ thích đi xem kịch, những sân khấu kịch kia đều do Lâm Lập xây dựng và thành lập, cô cũng không cần mua thức ăn nấu cơm, những việc đó đều có người giúp việc làm.
Ai biết bây giờ muốn thuê một cái biệt thự của Phó Vân Tiêu, lại có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa giàu nghèo đến như vậy?
Cho nên, đối mặt loại chênh lệch giàu nghèo này, cô quyết định cắt giảm chi tiêu.
Cô bước đến phòng Erica và thằng bé đang tích cực học tập, cô gõ cửa và nghe thấy Erica bên trong nói một tiếng: “Mẹ vào đi."
Bạch Tô do dự đi vào, ngồi trước mặt Erica cảm thấy hơi bứt rứt.
Mẹ muốn cùng con trai thẳng thắn: “Mẹ không có tiền nên là con trai, hay con giảm bớt tiêu chuẩn và yêu cầu của mình xuống được không?” Nói ra những lời thế này thì đúng là không còn tí tôn nghiêm nào.
Vào giờ phút này Bạch Tô bỗng nhiên nhận ra, tại sao dù những người đàn ông trên ti vi kia hết sức khó chịu với con trai mình nhưng vẫn cực kì yêu thương đứa nhỏ, dù có rất nhiều nỗi khổ cũng phải cố gắng gánh chịu!
Bởi vì cái này gọi là tôn nghiêm cha mẹ!
Bạch Tô do dự, muốn mở miệng nhưng vẫn không cách nào mở miệng nổi.
Cô nhìn Erica, nhìn rồi lại nhìn, qua một hồi lâu, là Erica thấy Bạch Tô không nói lời nào, đành mở miệng trước, hỏi Bạch Tô: “Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con à?"
Erica cũng có thể cảm thấy lúc này biểu hiện của Bạch Tô rất khó chịu.
Bởi vì Bạch Tô thể hiện thật sự quá rõ ràng.
Bạch Tô nhìn Erica, thử dò xét một câu: “Con nhất định phải ở đây ư?"
"Mẹ, con rất thích nơi này." Erica nói ra sự thật.
Nghe những lời này, Bạch Tô cũng không biết phải nói tiếp lời thằng bé thế nào nữa.
Cô cau mày nhìn Erica nói: “Vây đợi mẹ kiếm đủ tiền rồi thuê chỗ này có được hay không?"
Bạch Tô nói những lời này, đã hết sức khó khăn.
Chân mày Erica nhíu lại thật chặt, hết sức khó hiểu.
Kỳ lạ...
Rõ ràng trước khi cậu lên lầu đã hỗ trợ Phó Vân Tiêu, hơn nữa còn thành công giúp cho Bạch Tô nhận công việc ở đây mà sao đến lúc này Bạch Tô vẫn còn phải kiếm đủ tiền rồi mới thuê?
Chẳng lẽ Phó Vân Tiêu còn bắt mẹ cậu trả tiền?
Đôi mắt xinh đẹp của Erica đen láy như hai hạt nhãn, mờ mịt nhìn mẹ mình.
Nếu phương thức theo đuổi của ông bố này là giơ cao đánh đau với người phụ nữ của mình, vậy thì thật là quá đáng, nên độc thân cả đời cho vừa.
Cho dù trên người cậu chảy là máu của Phó Vân Tiêu, nhưng, bây giờ cậu cảm thấy không cần nữa!
Erica nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tô, hỏi: “Thuê cái nhà này cần bao nhiêu tiền?"
Bạch Tô đem những lời Phó Vân Tiêu đầu đuôi nói hết một lần, thậm chí ngay cả một năm một triệu, một tháng tám mươi ba ngàn lẻ ba ba ba…, trừ đuôi là tám chục ngàn cũng nói sạch.
Vừa nghe hết chuyện, Erica cơ hồ cũng đã nhận ra đây nhất định chính là Phó Vân Tiêu tính số tiền trên cho Bạch Tô.
Nhưng mà, Erica hết sức bất mãn với khoản tiền mà Phó Vân Tiêu tính toán.
Erica trầm mặt, trực tiếp nói với Bạch Tô: “Mẹ, con có tiền."
Vừa nói, Erica lấy tài khoản ngân hàng quốc tế của mình ra, đưa cho Bạch Tô xem số dư trong đo: “Mẹ một triệu này dùng trả tiền thuê nhà, thậm chí không cần cái gọi là giá hữu nghị gì đó! Mẹ trực tiếp thanh toán đi. Mật mã là sinh nhật của mẹ và con."
Bạch Tô không thể tin nhìn con trai mình.
Cô là một người mẹ mà lại tiêu tiền con trai mình sớm như vậy ư?
Mặc dù cảm giác hơi xấu hổ, nhưng dù sao cũng là ruột thịt của mình, cảm thấy khoảnh khắc con trai mình đưa tiền cho mình tiêu thật là đẹp trai!
Nhưng Erica dù sao cũng là một đứa trẻ, Bạch Tô vẫn hơi chần chờ hỏi Erica: “Số tiền này từ đâu con có?"
Không phải là phạm pháp chứ.
Erica nghiêm túc nói với Bạch Tô: “Mẹ, mẹ biết con là thiên tài vi tính mà, chắc mẹ cũng biết công ty cao cấp cần làm hệ thống tường lửa đúng không, cho nên việc của con chính là làm hệ thống phòng vệ giúp bọn họ bảo vệ tài khoản an toàn, đương nhiên sẽ có số tiền này, đều là thù lao con kiếm ra được."
Erica nói hết sức ngắn gọn.
Dĩ nhiên số tiền này chỉ là một góc tảng băng trôi mà thôi.
Cậu nhóc có rất nhiều đường dây kiếm tiền hợp pháp.
Nhưng không có cách nào giải thích rõ cho Bạch Tô, dẫu sao cậu rất biết mẹ mình mặc dù sinh ra mình, là mẹ ruột mình, nhưng mẹ dù sao cũng là một người bình thường, không thể nói quá rõ với cô, sợ cô không chấp nhận nổi sự thật mình sinh một thiên tài.
Bạch Tô quả nhiên bị con trai mình hù dọa.
Bạch Tô bây giờ cũng không đoái hoài tới việc Erica nói có đúng hay không, trực tiếp cầm thẻ ngân hàng đi ra cửa.
Phó Vân Tiêu mới vừa phách lối như vậy, bây giờ cô muốn trả lại.
Bạch Tô cầm thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi xách, đi xuống lầu, nhìn Phó Vân Tiêu lộ ra dáng vẻ đắn đo, nhìn Phó Vân Tiêu nói một câu: “Anh Phó Vân Tiêu, anh chắc chắn chỉ có lựa chọn vừa rồi cùng với lựa chọn thứ hai thôi hả? Cũng không có phương án khác để cho tôi lựa chọn ư? Tôi cảm thấy... Những phương án này có hơi làm khó làm dễ cho người ta đấy."
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu.
Trên mặt Phó Vân Tiêu vẫn đầy đắc ý, nhìn Bạch Tô nói: “Phương án thứ hai cũng không phải làm khó."
Bạch Tô mở miệng nói: “Anh Phó Vân Tiêu nói một năm trả hết một lần một triệu tiền thuê, bớt đống tiền lẻ phía sau chính là giá hữu nghị đúng không, chính là có thể trả theo quý, cũng chính là tôi trả trước hai trăm bốn chục ngàn là được rồi đúng không."
Bạch Tô thử hỏi dò Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu mặt vẫn tự tin.
"Vậy anh Phó Vân Tiêu cà thẻ cho tôi có được hay không?"
Lúc này trên mặt Bạch Tô mới bày ra biểu cảm thập phần vui vẻ!
Cô cảm thấy cô thắng rồi!