Nụ hôn rất nhanh kèm theo phẫn nộ, Bạch Tô muốn kháng cự nhưng đã bị đối phương ghìm chặt.
Trên người anh ấy có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt lẫn với hương của nắng, chính là của Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô nghiến chặt răng nhưng đối phương vẫn tiếp tục khám phá, không nhịn được cậy răng cô ra chiếm hữu cô.
Vài lần không được, Bạch Tô nhân cơ hội đẩy Phó Cảnh Hoài ra.
“Phó Cảnh Hoài, anh điên rồi! Anh không muốn sống nữa à! Đây là chỗ nào chứ…!”
Cô là muốn nhắc nhở anh thân phận của hai người lúc đó.
Nhưng Phó Cảnh Hoài trong mắt tràn đầy tức giận nhìn Bạch Tô: “Em mới bị điên đấy! Tại sao lại gả cho Phó Vân Tiêu? Em yêu anh ta sao?”
“Đúng vậy, em yêu anh ấy.”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài chằm chằm, người đàn ông trước mặt vì kích động nên giọng khá run, mặc dù anh ấy đã cố hết sức che giấu nhưng Bạch Tô vẫn có thể nhìn ra anh ấy đang khóc.
Anh ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình và những giọt nước mắt đầy giận dữ.
Bạch Tô chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy, Phó Cảnh Hoài của trước đây lúc vui vẻ sẽ như ánh mặt trời, khi không vui biến thành một núi băng lạnh lẽo.
Anh ấy vẫn luôn là một người kìm chế bản thân rất tốt, có những lúc hầu như còn không biểu hiện gì ra ngoài.
Càng đừng nói đến chuyện anh ấy vì cô mà khóc.
Phó Cảnh Hoài từ lúc nào đã biết khóc? Khi Bạch Tô và anh ấy cùng học đại học, cũng giống như những cặp đôi bình thường khác, Bạch Tô khi cãi nhau sẽ khóc, còn Phó Cảnh Hoài lại là người lí trí luôn giảng đạo lý với cô.
Khi đó, trong lòng Bạch Tô chỉ có ánh mắt của Phó Cảnh Hoài.
Cô cắn môi dưới, quay mặt không muốn nhìn Phó Cảnh Hoài. Truyện Trinh Thám
“Em yêu anh ta, nhưng anh ta không yêu em, lẽ nào em không biết đến người phụ nữ tên Mộ Vãn Vãn sao?”
Phó Cảnh Hoài trừng mắt nói.
Bạch Tô không trả lời.
Phó Cảnh Hoài lại tiến lên một bước, anh ấy ôm lấy Bạch Tô, lần này giọng điệu thay đổi, anh hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Tô Tô, anh không biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết tại sao em lại gả cho Phó Vân Tiêu nhưng anh biết chắc chắn không phải là vì em yêu anh ta.”
“Cho anh cơ hội, cũng là em tự cho chính mình cơ hội, quay về với anh đi.”
Toàn thân Bạch Tô mạnh mẽ run rẩy.
Cô cũng cảm thấy răng của mình đang run lên.
Nếu không phải là nhìn thấy nước mắt của Phó Cảnh Hoài, cô nghĩ mình sẽ thẳng thừng từ chối anh ấy. Thế nhưng, lúc này cô thật sự không biết phải làm gì.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông phả vào cổ cô, cái ôm của anh ấy từng khiến cô vô cùng lưu luyến nhưng tình yêu của anh ấy thì…
Phó Cảnh Hoài từng yêu Bạch Tô. Thậm chí, trước khi Phó Cảnh Hoài ra nước ngoài, tình yêu của họ từng được coi là rất đẹp.
Nếu không có sự sắp đặt của Từ Trường Thư, nếu những chuyện này không xảy ra, cô chắc chắn vẫn đang ở bên Phó Cảnh Hoài.
“Tô Tô, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em. Theo anh đi, anh có thể không về nhà họ Phó nữa, từ bỏ thân phận cháu trai nhà họ Phó.”
Những lời này quả thật rất cảm động.
Bạch Tô không biết từ lúc nào đã vô thức rơi nước mắt.
Cô thực sự từng yêu Phó Cảnh Hoài, cho nên những lời này đã khiến cô không khỏi động lòng.
Phó Cảnh Hoài ôm Bạch Tô một lúc thấy Bạch Tô không phản kháng liền xoay người cô lại, thấy Bạch Tô đã khóc rồi.
Anh ấy vội vàng giơ tay lên lau nước mắt cho Bạch Tô, sau đó lại chuyển sang hôn lên nước mắt cô.
Bạch Tô quên là phải đẩy Phó Cảnh Hoài ra.
Cô cũng quên rằng Phó Vân Tiêu chỉ đi lấy chìa khóa rất nhanh sẽ ra.
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu đang nhìn chằm chằm mình từ xa, trong mắt tràn đầy những cảm xúc thâm sâu khó lường.