Cho Văn đủ thời gian để suy nghĩ, Phó Vân Tiêu bình tĩnh đứng một bên, cũng không có ý thúc giục.
Tuy nhiên, Đỗ Đỗ đang ở bên cạnh Văn, không đợi được nữa.
“Làm gì mà phiền toái như vậy, trực tiếp giải quyết cô ta đi.”
Đỗ Đỗ ngao ngán ngáp một cái, rất thản nhiên đưa ra một đề nghị.
Nhưng mà không ai xem xét lời đời nghị của anh ta một cách nghiêm túc.
Một lúc sau, dường như Văn đã nghĩ thông suốt được điều đó, cô ta đi về phía Bạch Tô.
“Trước đây tôi đã gây khó dễ với cô ở khắp nơi, thành thật xin lỗi cô.”
Lời xin lỗi của Văn rất chân thành, tuy rằng không phải cô ta có ý xin lỗi thật nhưng nếu cô ta đã lựa chọn làm thì cô ta sẽ không chiếu lệ.
“Được.”
Bạch Tô không khách sáo nói “không sao nữa”, cũng không có giễu cợt Văn mà chỉ nói một chữ “được”.
Nghe được câu trả lời này, Văn có chút sững sờ, nhưng mà là chỉ chốc lát liền bình thường trở lại, sau đó không ngẩng đầu lên mà trở lại vị trí ban đầu.
“Còn có điều kiện nào khác không?”
Mặc dù đã làm một loạt việc khiến cô ta nhục nhã, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh.
“Hiện tại cô có thể rời đi.”
Sau khi Văn hỏi xong câu này, Phó Vân Tiêu vẫy vẫy tay với những người xung quanh, thản nhiên trả lời. Chỉ sau đó thì những người xung quanh mới chỉ cho Văn một con đường.
Làm xong chuyện này, Phó Vân Tiêu cũng không thèm nhìn Văn nữa, giống như vừa giải quyết xong một số chuyện vặt vãnh, xoay người đi về phía Bạch Tô.
“Đi nào.”
Cuối cùng Văn đưa một cái nhìn đầy ẩn ý về bóng lưng của Phó Vân Tiêu, ra hiệu cho người của cô ta bước đi khỏi hiện trường.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ kết thúc ở đây.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu dần dần đi về phía mình, cô đột nhiên cảm thấy thoải mái và hạnh phúc không thể giải thích được.
Trong một thời gian dài như vậy, cô đã tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, lúc này dây thần kinh căng thẳng của cô cũng thả lỏng, cô đột nhiên trở nên mệt mỏi mà không tự chủ được.
Nhìn Phó Vân Tiêu càng ngày càng đến gần, Bạch Tô nặn ra một nụ cười hạnh phúc nơi khóe miệng.
Tuy nhiên, cô quá mệt mỏi mi mắt từ từ rũ xuống, sau đó cô chỉ lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông rất quen thuộc đến gần mình. Tiếp theo đôi mắt cô đã bắt đầu tối dần, cuối cùng bóng người này cũng biến mất, cô hoàn toàn bất tỉnh.
Bệnh viện số 1 của thành phố A, phòng bệnh VIP.
Bạch Tố tỉnh lại lần nữa, hai mắt trợn lên, tay phải nắm chặt, nhẹ nhàng gõ hai cái vào đầu. Không biết mình đã ngủ bao lâu, hiện tại chỉ cảm thấy đầu hơi đau.
Sau đó, Bạch Tô từ từ ngồi dậy trên giường bệnh, một tay ôm đầu dựa vào thành giường.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, như thể cô đã mất trí nhớ, cô chỉ nhớ rằng hình như cô đã đi vào khu rừng nguyên sinh trên một hòn đảo hoang. Sau đó bị nhốt trong một cung điện dưới lòng đất, rồi gặp phải hỏa hoạn, hơn nữa cô cũng đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu. Tất cả những điều này nằm trong trí nhớ của cô như là một giấc mơ, nhưng cũng vừa giống như thực khiến người ta không thể tin được.
Mùi thơm của cháo đậu đỏ từ xung quanh đang bay tới, bụng của Bạch Tô không khỏi kêu gào, cô vừa nhìn qua đã phát hiện trên bàn có một bát cháo, rõ ràng đã được chuẩn bị cho cô.
“Đây cũng quá hạnh phúc rồi!”
Bạch Tô hôn mê hai ngày nên gần như đói muốn chết.
Tuy nhiên, lông mày của cô hơi nhăn lại sau khi ăn hai miếng, cô cảm thấy hơi sai.
Hương vị này... là cửa hàng cháo nhỏ ở xa yêu thích của cô, chỉ Phó Vân Tiêu và tất cả những thành viên thân thiết nhất trong gia đình cô biết thói quen của cô.
Như nghĩ ra điều gì, Bạch Tô đặt cháo lại, lo lắng nhìn xung quanh.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng những gì xảy ra trước đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ, Phó Vân Tiêu đã thực sự tỉnh dậy.
Nhưng mà Bạch Tô đi một vòng quanh phòng bệnh cũng không tìm thấy Phó Vân Tiêu, ngoài bát cháo ra thì cả căn phòng cũng không có manh mối gì và cô cũng không biết Phó Vân Tiêu đã đi đâu.
“Lạ thật!”
Bạch Tô thấp giọng lẩm bẩm.
“Có gì kỳ lạ.”
Cô vừa nói xong thì cánh cửa của phòng bệnh lại mở ra rồi đóng lại, Phó Vân Tiêu từ bên ngoài bước vào với một ít hoa quả đã rửa sạch trên tay.
“Nằm đi, em vẫn còn chưa khôi phục đâu.”
Sau đó, Phó Vân Tiêu vội vàng đặt trái cây sang một bên, đỡ Bạch Tô nằm lại trên giường bệnh.
Họ đã không ở bên nhau trong một thời gian dài, Bạch Tô rời Phó Vân Tiêu sau khi biết mình bị bệnh và bí mật chạy đến nước Tây để điều trị.
Tiếp đó, Phó Vân Tiêu gặp tai nạn suýt thành người thực vật, sau đó anh bị Bạch Tô giả chuyển đến bệnh viện khác.
Cuối cùng, Bạch Tô bị mắc kẹt trong cung điện dưới lòng đất trên đảo Vô Danh ở nước Tây rồi Phó Vân Tiêu xuất hiện ngay khi cô chuẩn bị bỏ cuộc.
Thật ra khi ở trong cung điện dưới lòng đất, Bạch Tô có rất nhiều điều muốn nói với Phó Vân Tiêu, nhưng vì đó không phải là nơi thích hợp để nói chuyện nên cô không nói gì và giữ kín cho đến bây giờ.
Lúc này, Phó Vân Tiêu mới chậm rãi đỡ lấy cánh tay của Bạch Tô, đi về phía giường bệnh. Bạch Tô bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng nhìn lại Phó Vân Tiêu, trên mặt như có như không hiện lên nụ cười hạnh phúc.
“Nhìn cái gì vậy? Anh đẹp lắm sao?”
Vẻ ngoài mà Phó Vân Tiêu luôn thể hiện là một tổng giám đốc lạnh lùng và độc đoán, lúc này hiếm khi anh chủ động nói đùa với Bạch Tô.
“Ừm... đúng là có chút xíu đẹp trai.”
Bạch Tô trầm ngâm gật đầu, khóe miệng cũng cười nhìn Phó Vân Tiêu.
“Một chút xíu là bao nhiêu?”
Chỉ khi ở bên Bạch Tô thì Phó Vân Tiêu mới sẵn sàng nói về những chủ đề vô nghĩa này và anh sẽ không bao giờ cảm thấy nó nhàm chán.
Thấy Phó Vân Tiêu vẫn đang nói về chủ đề này, Bạch Tô đột nhiên mỉm cười.
“Nếu ai đó sẵn sàng gọt cho em một quả táo thì em sẽ cân nhắc việc nói với người đó.”
Ngồi trên giường bệnh, Bạch Tô lấy một con dao gọt hoa quả trong tủ đưa cho tay Phó Vân Tiêu.
“Xin mời anh Phó, anh là người phụ trách gọt hoa quả hôm nay.”
Bạch Tô liếc anh một cái rồi vẫy vẫy tay đầy kiêu hãnh.
Cô nhìn một chút và thấy rằng ngoài táo là cần gọt vỏ thì các loại trái cây khô khác mà Phó Vân Tiêu mua cho cô cũng cần cắt ra.
“Vậy thì anh cảm ơn.”
Mặc dù Phó Vân Tiêu đáp lại Bạch Tô một cách miễn cưỡng, nhưng mà anh lập tức bận rộn, nhanh chóng lấy một quả táo trong đĩa hoa quả, vừa bắt đầu gọt vỏ cho Bạch Tô vừa nói chuyện.
“Đúng rồi, Thời Hoan đâu?”
Như thể chợt nhớ ra điều gì đó, Bạch Tô tò mò hỏi Phó Vân Tiêu một lần nữa.
“Em quan tâm đến ta làm gì?”
Phó Vân Tiêu không nhìn lên, thực sự không muốn nói về những chuyện của Thời Hoan.
“Yên tâm đi, em đã hứa với anh là sẽ không can thiệp vào cách xử lý Thời Hoan của anh mà.”
Biết Phó Vân Tiêu đang lo lắng điều gì, Bạch Tô không thể không trấn an Phó Vân Tiêu.
Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu không nói thêm câu nào, dồn hết tâm tư vào quả táo, cho đến khi cắt quả táo xong.
“Thời Hoan bị anh đưa đến bệnh viện tâm thần, anh đã bố trí mười mấy người nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta sẽ không bao giờ có thể làm ra chuyện gì hại đến em đâu.”
Phó Vân Tiêu đưa quả táo cho Bạch Tô rồi trả lời một cách đơn giản.