Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 61: Chương 61: Có khi nào Phó Vân Tiêu có con ở bên ngoài không?




"Tôi vừa nói đùa là bác sĩ Phó có ý với bác sĩ Bạch, tôi chỉ đoán mò thôi, không ngờ lại là thật."

Y tá vừa nói vừa đưa tờ bệnh lý cho Bạch Tô, hai mắt tràn đầy sự dò xét.

Bạch Tô không nhịn được bĩu môi, "Nói bậy bạ gì vậy, ngày ngày đoán mò chuyện của người khác không bằng đi viết lách đi."

Bạch Tô cố ý dùng chất giọng nghiêm túc để hù dọa cô y tá nhỏ.

Kết quả cô y tá nhỏ chẳng những không im miệng, ngược lại càng thêm vui vẻ tự đắc nói, "Sao lại là tôi nói bậy bạ chứ, tin tức đã được đưa lên rồi."

"Bác sĩ Bạch trước kia là vợ của tổng giám đốc Phó Vân Tiêu, nhưng lại có quan hệ với bác sĩ Phó - Phó Cảnh Hoài, bây giờ đang qua lại. Còn có ảnh làm chứng đấy!"

Nói vậy, cô y tá nhỏ vẫn sợ Bạch Tô không tin, đưa tay mở bức ảnh ra trước mặt Bạch Tô.

Bạch Tô nhìn những thứ này không khỏi nhíu chặt chân mày.

Cái gì mà có ảnh để chứng minh chứ, đây là cảnh sau khi xe mình bị đụng mà, mặc dù đầu mình không bị thương nhưng vẫn lâm vào trạng thái hôn mê, mà Phó Cảnh Hoài chỉ đem mình từ trên xe ôm xuống mà thôi, sao lại bị nhà báo viết thành như vậy, công khai ôm kiểu công chúa ở trên đường chính?!

Bạch Tô nhìn đến tức giận, cô nhìn y tá lại nhìn bức ảnh, vẫn quyết định giải thích rõ cho người trước mặt đã, có thể giải thích cho người nào hay người đấy!

"Cô xem cái này là bối cảnh tôi xảy ra tai nạn xe sau đó Phó Cảnh Hoài cứu tôi ra, sao lại thành hai chúng tôi công khai ôm ôm ấp ấp vậy."

"Khi một người đang ở trạng thái tỉnh táo, lực trên cơ thể sẽ không thể làm động tác như vậy được đúng không."

Bạch Tô vừa giải thích vừa giơ tấm hình ra giải thích cho cô y tá nhỏ.

Kết quả dáng vẻ cô ý tá nhỏ như bị hù dọa vậy, cô gật đầu với Bạch Tô một cái, cảm thấy Bạch Tô nói rất có lý.

"Những nhà báo này không có chứng cứ mà dám viết lung tung! Tại sao có thể như vậy chứ, làm tôi mất công vui vẻ, cứ nghĩ mình người đầu tiên ở hiện trường phát hiện ra cơ!"

Bạch Tô buồn cười nhìn cô y tá nhỏ, "Cô cảm thấy tôi là người được viết trong tin tức sao?"

Y tá nhỏ vội vàng lắc đầu, "Không giống, bác sĩ Bạch tính cách tốt như vậy, lại còn khiêm tốn, chồng cô chắc cũng là người khiêm tốn!"

Cô y tá nhỏ đưa ra kết luận xác định chồng Bạch Tô. Bạch Tô hơi nghĩ ngợi một chút, Phó Vân Tiêu có được coi là người khiêm tốn không?

Hắn che dấu thân phận của cô lâu như vậy coi như là người khiêm tốn đi!

"Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, tôi xem bệnh lý của tôi một chút."

Bạch Tô không muốn giải thích gì thêm với cô y tá này nữa, liền đẩy y tá đi.

Y tá nhỏ vừa đi, cô mới cẩn thận nghiên cứu tin tức đó, thật ra thì nhà báo này rất đáng được khen ngợi, viết có đầu có đuôi, hơn nữa nhiều chuyện nhìn rất giống thật.

Cô ta đã tóm tắt có hệ thống một số bằng chứng tổng kết cô là cô Phó, rồi sau đó lại giải thích quan hệ của cô và Phó Cảnh Hoài rất tốt.

Hơn nữa tin tức này có sức ảnh hưởng cực lớn, đã hơn mười vạn lượt chia sẻ, rõ ràng nếu không ngăn lại sẽ muộn mất!

Ngay tại thời điểm Bạch Tô đang nghiên cứu bức ảnh của cô và Phó Cảnh Hoài, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên.

Là Vương Tiểu Đồng gọi tới, giọng nói nghe có vẻ rất gấp!

"Cậu xem tin tức chưa! Mau xem đi!"

"Xem rồi."

Bạch Tô bình tĩnh nói.

Giống như người trong tin tức không phải cô Bạch Tô mà là Vương Tiểu Đồng vậy!

Vương Tiểu Đồng rõ ràng không thể chấp nhận được thái độ dửng dưng như thường này của Bạch Tô, cô nhắc lại một lần nữa, "Cậu biết tôi đang nói cái gì không? Còn không mau tìm người giải quyết đi."

"Được rồi, đừng lo lắng. Tôi là một bác sĩ nhỏ thì có thể có chuyện gì, nhất định sẽ có người xử lý, được rồi, tôi cúp máy đây, tôi còn phải phân tích góc độ của bức ảnh chụp tôi và Phó Cảnh Hoài."

Đã lúc nào rồi còn có tâm trạng xem góc độ chụp chứ!

Vương Tiểu Đồng oán thầm, cô muốn nói lại thôi, trực tiếp cúp điện thoại.

Mà Bạch Tô sau khi cúp điện thoại liền thuận tay chuyển tin tức đó cho Phó Vân Tiêu.

Chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên phải giao cho Phó Vân Tiêu xử lý rồi!

Bạch Tô lúc này mới yên tâm tìm vấn đề ở bức ảnh chụp cô và Phó Cảnh Hoài.

...

Thời điểm Phó Vân Tiêu nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng chuông, cũng không đi kiểm tra điện thoại trước, mà vẫn tiếp tục cùng Lương Vân Trạm đánh cờ vây, lúc Lương Vân Trạm cầm quân cờ trắng đánh xuống, vừa cùng Phó Vân Tiêu nói, "Giản Ý gần đây đi nhà trẻ, ở nhà trẻ hình như có một cô bé làm cho Giản Ý cảm thấy rất hứng thú."

Phó Vân Tiêu biết Lương Giản Ý, thừa hưởng chỉ số IQ cao của Lương Vân Trạm, một cô bé bình thường sẽ không vào mắt cậu bé được.

"Con gái nhà ai mà lại có mị lực như vậy?"

Phó Vân Tiêu không hề ngẩng đầu nhìn Lương Vân Trạm, cầm cờ đen phong tỏa bàn cờ, nói.

"Là cô bé đi theo Bạch Tô hôm đó."

“Chắc khoảng ba bốn tuổi." Lương Vân Trạm bổ sung.

Tất cả tâm tư của Phó Vân Tiêu đều ở trên bàn cờ, cũng không có hứng thú về đứa bé kia lắm, cho nên tiếp lời cũng là thuận miệng.

"Bạch Tiểu Bạch."

Lương Vân Trạm kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, nhưng mặt Phó Vân Tiêu vô cùng thản nhiên.

Vốn dĩ, Lương Vân Trạm tới là để thăm dò xem có khi nào Phó Vân Tiêu có con riêng không, mà Bạch Tiểu Bạch chính là đứa bé kia.

Nhưng bây giờ hắn có chút nghi ngờ kết luận của mình.

Phó Vân Tiêu có thể nói ra tên của Bạch Tiểu Bạch, đã nói lên Phó Vân Tiêu biết sự tồn tại của Bạch Tiểu Bạch, biết mà không nghi ngờ, khả năng bên trong có một số bí mật hắn không biết và cũng không tiện nói đi.

Cho nên Lương Vân Trạm không hỏi nữa.

Lúc này, Mộ Vãn Vãn từ bên ngoài đi vào thay thế nghệ nhân pha trà, cô ngồi ở một bên giúp Phó Vân Tiêu và Lương Vân Trạm pha trà.

Lúc đầu toàn bộ sự chú ý của hai người đều đặt lên bàn cờ nên cũng không chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Vãn Vãn, không phát hiện ra Mộ Vãn Vãn là người giúp châm trà.

"Thật là ngại quá." Lương Vân Trạm nhìn Mộ Vãn Vãn nói một câu cảm ơn.

Mộ Vãn Vãn hướng về phía Lương Vân Trạm cười một chút, gọi một cậu đại ca.

Cho dù Lương Vân Trạm còn rất nhiều điều để nói nhưng hắn cũng không nói gì nữa.

Lương Vân Trạm không phải là người nhiều chuyện, hắn rất biết cách bảo vệ sự riêng tư của người khác.

Nếu Mộ Vãn Vãn ở đây, hắn cũng không tiện ở lại lâu, cùng Phó Vân Tiêu đánh thêm hai ván cờ rồi rời đi.

Lương Vân Trạm vừa rời đi, Mộ Vãn Vãn mới cười cười đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu, nhìn Phó Vân Tiêu nói một câu, "Tối nay em có một bữa tiệc rượu, cần gặp người đầu tư, anh đưa em qua đó được không?"

Cô sợ Phó Vân Tiêu không đồng ý còn giải thích thêm một câu, "Đây là cơ hội để em phát triển khi trở về nước, em hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của anh, như vậy em ở trong đó lăn lộn sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Vân Tiêu..."

Giọng Mộ Vãn Vãn càng về càng nũng nịu cầu xin Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn một cái, đồng ý.

Mộ Vãn Vãn vô cùng vui vẻ nói thêm mấy câu với Phó Vân Tiêu rồi trở về phòng của mình để chuẩn bị.

Cô vừa rời đi, Phó Vân Tiêu liền quay người trở lại ghế ngồi, cầm điện thoại lên mới phát hiện ra tức tức Bạch Tô gửi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.