Bạch Tô nghe xong những lời đó thì hoàn toàn không còn nghe được những lời giải thích phía sau nữa.
Cô đi tới trước phòng bệnh, đứng nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh qua một lớp cửa kính. Mẹ cô bình thản nằm ở đó, giống như là đang ngủ vậy, thế nhưng loại an yên đó khiến cho người khác vô cùng đau lòng.
Đau lòng vì không còn hy vọng.
Cô muốn đi gặp tất cả các bác sỹ đã từng điều trị cho mẹ, cô muốn tìm hiểu cho rõ xem rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở bước nào. Thế nhưng khi nói chuyện với từng người từng người một thì cô lại không phát hiện ra gì cả.
Chỉ đơn thuần là một sự cố bình thường.
Tuy nhiên khi sự cố này lại xảy ra với chính người nhà của mình thì Bạch Tô lại cảm thấy đây đúng là một tai ương quái ác.
Tại sao lại như thế này?!
Bạch Tô ngồi ở trong phòng bệnh rất lâu, cô ngây ngốc nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ mẹ cho tốt thì có lẽ sẽ có kỳ tích xảy ra.
Nhưng mà không có!
Từ ban ngày đến tận tối muốn, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ đã dần lặn về phía tây, cả bầu trời như nhuộm đỏ ánh nắng chiều giống như một bức tranh phong cảnh. Bạch Tô vẫn không thể kìm nén được sự đau lòng.
Không biết tại sao chỉ cần nhìn những thứ liên quan đến hai từ “an yên” như thế Bạch Tô lại cảm thấy đau lòng.
Cô cảm thấy hai từ đó chẳng hay một chút nào cả!
Khi màn đêm buông xuống, đột nhiên cô nhận được một tin nhắn, bên trong chỉ vỏn vẹn vài chữ: Cảm giác mất đi người mà mình yêu thương thế nào?
Bạch Tô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi vào số máy vừa rồi, khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đã qua xử lý âm thanh: “Cô hỏi tôi cũng vô ích thôi, bởi vì hung thủ giết mẹ cô chính là bản thân cô đấy. Cảm giác được đàn ông vây quanh có vui không? Cô thiếu thốn tình cảm như thế nào nên mới đi cướp tình yêu không thuộc về mình chứ? Nếu đã cướp đi rồi vậy thì lấy người mà cô yêu thương ra để trao đổi đi!”
Nghe xong những lời này Bạch Tô liền vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là ai đã kêu ngươi làm việc này?”
Thế nhưng đối phương đã cúp máy.
Không có ai trả lời cô cả.
Khi Bạch Tô gọi lại thì điện thoại báo máy bận, cuối cùng là tắt máy.
Cô không thể liên lạc lại được nữa.
Bạch Tô chỉ cảm thấy cả người mình bắt đầu run rẩy. Vì cô thiếu thốn tình cảm nên mới cướp đi người đàn ông của người khác.
Tại sao lại có thể nói ra những tời này.
Cô cướp đi tình yêu của người đàn ông nào chứ? Lại còn là đàn ông vây quanh cô…
Chu Sa! Hay là Mộ Vãn Vãn?
Thực ra chuyện này cô không hề nghĩ tới người đó là Mộ Vãn Vãn bởi cô ta không có gan làm ra những chuyện này.
Cho dù Mộ Vãn Vãn có hận cô thì cũng không đến nỗi ra tay ác độc như thế.
Khi Bạch Tô đang cố gắng loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu thì đột nhiên Phó Cảnh Hoài gọi điện tới. Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, giọng nói hơi khàn: “Bạch Tô, tôi nghe nói rồi…”
Phó Cảnh Hoài không nói là hắn đã nghe nói được gì.
Thế nhưng bên này Bạch Tô không kìm được mà bắt đầu khóc nức nở.
“Anh có biết tôi đã cố gắng đến nhường nào không? Anh có biết bao nhiêu năm nay tôi chưa từng thất vọng như bây giờ không?”
Bạch Tô cũng không biết tại sao mình lại khóc trước mặt Phó Cảnh Hoài, cô thật sự không thể kiềm chế được.
“Tôi biết.”
Phó Cảnh Hoài trầm mặc hồi lâu sau đó bình tĩnh nói một câu.
“Đương nhiên là tôi biết, tất cả cố gắng của em trong mấy năm qua đều là để mẹ em tỉnh lại.”
“Mà tất cả cố gắng của tôi là vì em đang cố gắng.”
Bạch Tô đang không nghe được Phó Cảnh Hoài nói gì nữa, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình cực kỳ khó chịu.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào phòng bệnh đã không còn chút gì gọi là dấu hiệu của sự sống. Nhưng mà cô vẫn chưa chịu tin, sao có thể không có kỳ tích chứ.
“Bạch Tô, em đang ở đâu?”
Bạch Tô nghe thấy Phó Cảnh Hoài hỏi trong điện thoại.
Nhưng cô không hề có ý định trả lời.
Những lời này nghe thì có vẻ là đang hỏi han cô, thế nhưng khi lọt vào tai Bạch Tô thì nó cũng chỉ như gió thổi qua tai, ù ù cạc cạc, trong đầu không biết câu đó có nghĩa là gì.
Một lúc lâu sau Phó Cảnh Hoài mới hỏi lại: “Bạch Tô, em đang ở đâu?”
“Bệnh viện.:
Lúc này Bạch Tô mới trả lời, dường như cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó sau đó nói với Phó Cảnh Hoài một câu: “Phó Cảnh Hoài, tôi không thể nói chuyện với anh được nữa. Tôi cúp máy trước đây.”
Nói xong câu đó Bạch Tô liền cúp máy.
Thế nhưng cúp điện thoại xong thì sẽ làm gì chứ?
Bạch Tô nhận ra thực ra cô không muốn làm bất kỳ một cái gì cả… cũng chẳng có chuyện gì có thể làm được.
Ngoài việc ở ngoài cửa chờ đợi kỳ tích.
Cô luôn ngồi đợi ở hành lang. Giờ cơm tối, có y tá tới hỏi cô có cần gọi cơm giúp không thì cô chỉ lắc đầu.
Đêm tới, Bạch Tô cũng không có chút động tĩnh gì.
Lúc cô đang nhìn chămg chằm vào phòng bệnh im lìm thì đột nhiên có một người đàn ông đi tới trước mặt Bạch Tô. Anh ta khẽ khom lưng xuống sau đó nói với Bạch Tô: “Đừng đợi ở đây nữa, tôi đưa cô về nghỉ ngơi.”
“Tôi không đi, tôi phải ở lại đây. Nhỡ mẹ đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Bạch Tô không nhận ra người trước mặt mình là ai, cô nghiêm túc nói.
Bạch Thiệu khẽ nói một câu, ngữ khí của anh ta rất dịu dàng: “Phó Cảnh Hoài kêu tôi tới xem xem cô thế nào rồi, anh ấy rất lo lắng cho cô. Cô yên tâm, tôi ở lại đây coi giúp cô, cô về nghỉ ngơi một lát đi nhé?”
Lúc Bạch Thiệu lên tiếng an ủi cô lần nữa Bạch Tô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Giọng nói thật dịu dàng, giống như một người anh trai vậy.
Khiến cô không khỏi gật gật đầu.
Nước mắt Bạch Tô lại không kìm được mà chảy xuống, cô nói: “Vậy anh phải coi mẹ tôi tử tế vào đấy nhé, tuyệt đối đừng để người lạ đến gần bà ấy.”
Bạch Thiệu gật gật đầu sau đó nói với Bạch Tô: “Được.”. Truyện Tiên Hiệp
Bạch Tô nghe lời đứng dậy, Bạch Thiệu đưa Bạch Tô đi nghỉ ngơi. Bên cạnh bệnh viện có một khách sạn, Bạch Thiệu đưa Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch qua đó, sau khi đã ổn định chỗ ở, anh ta lại mua đồ ăn cho Bạch Tiểu Bạch. Còn Bạch Tô thì không hề động đũa vào đồ ăn.
Thấy Bạch Tô không ăn gì thì Bạch Thiệu cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng mà Bạch Thiệu không thể ở lại đây quá lâu, anh ta chỉ đặt đồ ăn ở đó sau đó rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa, Bạch Thiệu gửi tin nhắn số phòng và địa chỉ khách sạn Bạch Tô đang ở cho Phó Cảnh Hoài. Sau khi gửi xong, chỉ vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi đã thấy Phó Cảnh Hoài trả lời lại một câu: “Được, cảm ơn.”
Bạch Thiệu cũng nhanh chóng trả lời lại: “Lần sau đừng có nhờ tôi những chuyện này đấy nhé, chăm sóc phụ nữ phiền lắm.”
Tin nhắn đó Phó Cảnh Hoài đã nhận được nhưng lại lơ đi coi như chưa nhìn thấy.
Bạch Tiểu Bạch đã mệt mỏi cả một ngày dài nên con bé rất nhanh đã lăn ra ngủ rồi. Bạch Tô ở bên cạnh thì lại không ngủ được.
Lúc Bạch Thiệu vào phòng thì cô đang ngồi ở ghế sô pha, sau khi Bạch Thiệu rời đi cô cũng ngồi ở trên ghế sô pha.
Sau đó cô ngồi trên ghế sô pha suốt một đêm dài, rèm cửa của khách sạn che sáng rất tố, không thể biết được bên ngoài bây giờ là ban đêm hay ban ngày.
Mãi đến lúc có người tới gõ cửa, cô cũng không ra mở cửa. Khi nhân viên khách sạn lên mở cửa thì cô cũng không quay đầu lại.
“Chú Lý, kéo rèm cửa ra đi.”
Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt cô trắng bệch. Phó Cảnh Hoài vô cùng đau lòng.