Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 374: Chương 374: Cực kì kích động




Cái gì mà người tốt sẽ có phúc?

Bạch Tô cảm thấy những lời đó nghe như Lâm Lập bị thương rất nặng nên không còn cơ hội cứu vãn vậy!

Bác sĩ nói xong câu đó bèn bỏ đi, Bạch Tô ở lại càng thêm lo lắng và căng thẳng.

Lâm Lập được đẩy vào phòng bệnh và Bạch Tô không dám đi dù chỉ là một bước, cô cứ trông chừng bên cạnh giường nhìn chằm chằm Lâm Lập nói: "Tại sao anh lại đột nhiên nói những lời ngu ngốc như thế? Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mất đi anh, bây giờ em đang rất sợ..."

"Anh có nhớ không? Khi em nhận được tin nhắn khủng bố của Nhiêu Tuyết và hôm sau khi anh trở về lập tức tới xem em thế nào." Bạch Tô hít thật sâu một hơi, nói với Lâm Lập.

"Thời điểm đó em thật sự rất vui vẻ, em cảm thấy anh cực kì bao dung cho em."

"Anh nói xem từ khi em tỉnh lại đến nay cũng mấy năm rồi, tuy là anh cũng không thường xuyên ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi nhưng trên cơ bản thò mỗi lần em cần anh thì luôn có anh bên cạnh."

"Lâm Lập, em cứ vốn tưởng là mặc dù chúng ta không thể trở thành vợ chồng thì sau này chúng ta vẫn có thể nói chuyện và gặp mặt nhau như bình thường, chúng ta cứ dần dần trở thành những người bạn tốt, sau đó em có thể đền ơn đáp nghĩa cho những gì anh từng dành cho em."

"Anh phải cho em một cơ hội chứ."

Bạch Tô thì thào như đang nói với bản thân mình rồi lại như đang nói với Lâm Lập.

Thế nhưng Lâm Lập trước mặt vẫn nhắm chặt hai mắt không nói một lời nào và cũng chẳng có phản ứng gì.

Bạch Tô lại liên tục nói rất nhiều, cô nói hết tất cả những lời mình muốn nói trong lòng ra nhưng không thể nhận được sự đáp lời của Lâm Lập.

Trời dần sáng, Bạch Tô ở bên cạnh Lâm Lập cả đêm vẫn không chờ đến lúc Lâm Lập tỉnh lại.

Bạch Tô bắt đầu tràn ngập hi vọng sau đó cô dần dần chuyển nó thành nỗi tuyệt vọng.

Thế nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay Lâm Lập, cẩn thận nói với Lâm Lập: "Anh có biết không? Thật ra cũng không hẳn là em không thể chấp nhận anh có người phụ nữ khác bên ngoài, em chỉ không thể chấp nhận bản thân mình làm chậm trễ thời gian của em. Em cảm thấy đó là lỗi của mình thì đúng hơn, tim em đã chạy đi mất."

Khi Bạch Tô nói đến những lời đó cô lại thở dài rồi mới nói tiếp.

"Ban đầu em cứ tưởng vì em không yêu anh nên mới không muốn để chúng ta lãng phí thời gian vô ích."

"Em không hề thay lòng đổi dạ."

Bạch Tô thì thào nói.

Đúng lúc đó thì y tá bên ngoài bắt đầu kiểm tra phòng, người đó chậm rãi bước từ bên ngoài vào và phát hiện Bạch Tô vẫn còn nói chuyện với Lâm Lập thì lại hâm mộ nói với Bạch Tô: "Chồng cô thật hạnh phúc, cô có muốn nghỉ ngơi một lát không? Có phải cô không ngủ cả đêm rồi không, cô mau nghỉ ngơi đi."

Bạch Tô lắc đầu với y tá rồi không nói gì.

Y tá muốn khuyên Bạch Tô đi ngủ nhưng vẫn không thuyết phục được Bạch Tô, sau đó kiểm tra phòng sau bèn bất đắc dĩ rời khỏi nơi đó.

Giữa trưa, Lâm Lập vẫn chưa tỉnh, tất nhiên Bạch Tô cũng không hề đi nửa bước. Bạch Tô luôn ở bên cạnh Lâm Lập chờ anh ta tỉnh lại.

Khi y tá lại vào phòng thì không đành lòng nhìn cô như thế bèn đặt cơm cho Bạch Tô, cô vừa ăn vừa quan sát tình trạng của Lâm Lập, sợ Lâm Lập có cần gì nhưng cô lại không kịp đưa cho anh ta.

Thế nhưng Lâm Lập cứ như đang ngủ say vậy, vẫn không có phản ứng gì.

Mãi cho đến khi Bạch Tô ăn xong rồi lại tiễn chân y tá ra ngoài và quay về trông chừng Lâm Lập.

Y tá ra ngoài xong bèn nhanh chóng quay lại tiện tay mở TV lên cho Bạch Tô và nói với cô: "Theo lý mà nói thì chắc là bệnh nhân phải tỉnh lại rồi, không biết tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh nhưng cô có thể ngồi xem TV để giết thời gian, nhỡ đâu người bệnh nghe tiếng rồi tỉnh lại thì sao."

Bạch Tô cảm thấy y tá nói cũng đúng bèn đồng ý.

Cô ấy mở TV xong bèn rời khỏi phòng, Bạch Tô quay lại ngồi bên cạnh Lâm Lập, hơi lo lắng nhìn anh ta nói: "Anh xem anh đấy, thật là! Anh có thể tỉnh lại được không? Anh có nghe thấy y tá vừa mới nói gì không? Y tá vừa mới bảo lẽ ra anh nên tỉnh lại rồi mới đúng nên anh mau tỉnh lại đi."

Bạch Tô than thở.

Sau khi tiếng quảng cáo trên TV kết thúc thì chương trình chính thức bắt đầu.

Trong màn hình là giọng một cô gái cực kì thánh thót: "Tối nay trong liên hoan phim điện ảnh của chúng ta có một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chúc mừng cô Mộ Vãn Vãn đã giành được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất này. Bên canh những nhân viên và đoàn đội hỗ trợ cho cô Mộ Vãn Vãn trong nghi thức trao giải thì có cả sự góp mặt của chồng cô Mộ Vãn Vãn là vị tổng giám đốc cực kì bí ẩn Phó Vân Tiêu!"

Người dẫn chương trình chợt dừng lại, màn hình được chuyển sang buổi lễ trao giải và cô ấy lại bắt đầu giới thiệu: "Từ khi tổng giám đốc Phó Vân Tiêu kết hôn với cô Mộ Vãn Vãn đến nay vẫn cực kì mặn nồng với nhau, tất cả các đôi yêu nhau đều hâm mộ cặp đôi này, hai người đứng cùng nhau cũng như một đôi kim đồng ngọc nữ khiến con người ta có cảm giác đây là một đôi trời đất tạo nên!"

Bạch Tô nghe những lời đó thật cẩn thận và cũng thấy lòng mình đau nhói.

Cô không đau lòng vì Phó Vân Tiêu mà cô đau lòng vì bị lừa gạt!

Phó Vân Tiêu đã từng giải thích với cô rằng anh và Mộ Vãn Vãn không còn quan hệ gì với nhau nhưng bây giờ bằng chứng nhân chứng rành rành ra đó, Phó Vân Tiêu có cô rồi vẫn còn tham gia vào khoảnh khắc quan trọng của một người phụ nữ khác.

Cô cảm thấy mình quá ngu, rõ ràng Phó Vân Tiêu với Mộ Vãn Vãn luôn ở bên nhau chưa bao giờ chia tay nhưng cô lại tin lời lừa gạt của anh.

Nếu hai người chia tay nhau thật thì tại sao hai người vẫn còn tham gia vào buổi lễ, hơn nữa nó còn là khoảnh khắc quan trọng trong đời Mộ Vãn Vãn?

Hiện trưởng có nhiều phóng viên như thế thì chắc chắn sẽ lan tin khắp nơi.

Bạch Tô chợt dừng hành động của mình lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm thứ được chiếu trên màn hình.

Mộ Vãn Vãn giành được giải diễn viên nữ xuất sắc nhất nên bước lên bục, bắt đầu cúi người nói lời cảm ơn với tất cả mọi người... Nói đến cuối cùng thì cô ta lại bảo người mình muốn cảm ơn nhất là Phó Vân Tiêu!

Mọi người có mặt lại cảm thấy mình bị thồn cho một mớ thức ăn chó!

Vấn đề là có người chụp được phần bụng Mộ Vãn Vãn lộ ra, rõ ràng trông cô ta cứ như đang mang thai.

Phóng viên đều thả hồn theo những phỏng đoán trên trời dưới đất nhưng lại nói như tất cả là sự thật.

Bạch Tô xem đoạn đó xong thì không biết mình nên làm gì.

Chuyện của Phó Vân Tiêu khiến lòng cô đau khổ.

Thế nhưng cô vẫn liều mạng kiểm soát tâm trạng của mình, cô không phải là người một nhà với Phó Vân Tiêu, quan hệ của cô với Phó Vân Tiêu chẳng có từ nào để miêu tả cả.

Tại sao phải quan tâm đến những điều này?

Bạch Tô thôi suy nghĩ, nghiêm túc quay lại nhìn Lâm Lập.

Sau đó cô bỗng nhìn thấy mí mắt Lâm Lập giật giật, sau đó cô thấy mí mắt anh khẽ mở ra.

Khoảnh khắc đó, Bạch Tô thật sự rất vui, Bạch Tô không thể tin nhìn Lâm Lập nói: "Anh tỉnh rồi, anh không sao rồi!"

Giọng cô cực kì kích động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.