Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 464: Chương 464: Cuộc sống của anh cũng quá rồi




Lúc Chu Sa ấn nhận cuộc điện thoại, Phó Cảnh Hoài đã hỏi thẳng Chu Sa: “Em đang ở đâu?”

Tay Chu Sa cầm điện thoại, nhìn cảnh vật xung quanh rồi thản nhiên nói với Phó Cảnh Hoài: “Ở sân bay.”

Nghe vậy, Phó Cảnh Hoài vội vàng nói với Chu Sa: “Chờ anh, anh tìm em ngay.”

“Phó Cảnh Hoài, chưa tới nửa tiếng nữa là chuyến bay của em cất cánh rồi, giờ anh có tới cũng không kịp đâu, thế nên anh đừng đến.”

Chu Sa thậm chí còn thẳng thừng từ chối Phó Cảnh Hoài.

“Nhìn thấy anh cố gắng vì Bạch Tô như thế em càng thấy đau khổ.”

“Chờ anh.”

Cứ như không nghe thấy lời từ chối của Chu Sa, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng lái xe ra ngoài, chạy đến sân bay.

Trên suốt quãng đường đi anh lái xe rất nhanh, nhưng chỗ anh ở quá xa sân bay của thành phố B. Hơn nữa, gần đến sân bay thì lại kẹt xe, dù cho sau khi dừng xe anh đã nhanh chóng chạy vào sân bay,chuyến bay của Chu Sa vẫn cất cánh mất rồi.

Phó Cảnh Hoài nhìn máy bay bay đi, cảm thấy tinh thần hơi sa sút,chuẩn bị rời đi với bộ dạng cáu gắt.

Thật thất vọng.

Anh cầm điện thoại di động định gọi cho Bạch Tô để nói với Bạch Tô rằng anh không đuổi kịp Chu Sa, thì lại nhìn thấy… ở cách đó không xa, Chu Sa đang xách va li đứng đấy.

Khoảnh khắc Phó Cảnh Hoài nhìn thấy Chu Sa, chính bản thân anh cũng không biết vì sao lại đi tới chỗ Chu Sa ngay lập tức, vươn tay ôm cô mà không suy nghĩ gì.

||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||

Chu Sa hơi khựng lại.

Cô không đẩy Phó Cảnh Hoài ra mà nói với Phó Cảnh Hoài một câu, giọng điệu hơi bực mình: “Em không ở lại vì anh, em chỉ ở lại vì đó là nhiệm vụ của một bác sĩ.”

Phó Cảnh Hoài buông Chu Sa ra, nhìn Chu Sa vài giây rồi mới nở nụ cười: “Anh cũng biết em ở lại vì đó chức trách của một bác sĩ.”

“Đi thôi, đừng để Bạch Tô phải chờ.”

Nói xong, anh nắm lấy tay Chu Sa một cách tự nhiên, xoay người đi đến xe của mình.

Dù đã chọn ở lại nhưng Chu Sa vẫn rất buồn vì nghe thấy cái tên Bạch Tô này.

...

Hoạt động tuyên truyền chuẩn bị bắt đầu, nhưng Chu Sa lại biến mất.

Ban đầu, Bạch Tô đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, chỉ cần nhanh chóng đi đến nơi tổ chức hoạt động.

Đúng lúc này, Mộ Tình trực tiếp gọi đến và hét lên trong điện thoại “Bác sĩ của Mộ Vãn Vãn đã đến chưa? Mộ Vãn Vãn nói nếu cô ấy chưa gặp bác sĩ của mình, cô ấy căn bản không thể lên sân khấu biểu diễn! Cô ấy lo lắng về tình trạng cơ thể của mình!”

Giọng nói của Mộ Tình tràn đầy lo lắng, hét thẳng vào điện thoại như thế khiến Tiểu Âu đang nghe điện thoại cũng sững sờ.

Tiểu Âu nghi hoặc nhìn Bạch Tô, một bên yếu ớt cầm điện thoại, một bên nói với Bạch Tô: “Làm sao bây giờ? Mộ Tình lại gọi điện thúc giục cô kìa.”

Bạch Tô cắn chặt răng nói: “Chúng ta cứ đi đến nơi tổ chức hoạt động đi.”

Mặc dù trước đây Mộ Vãn Vãn rất ghét cô, nhưng bây giờ cô không muốn cứ tiếp tục trốn tránh như thế này, cũng không thể để Mộ Vãn Vãn cắn mãi chuyện này không buông.Vậy nên... cô phải tìm cách chạy nhanh qua đó.

Nhưng mà bây giờ không có cách nào để thuyết phục Mộ Vãn Vãn đến buổi tuyên truyền.

Nếu Bạch Tô qua đó thì cũng chẳng làm được gì.

Dù bây giờ chưa nghĩ ra giải pháp thích hợp, Bạch Tô và Tiểu Âu cũng đã bắt xe taxi và bắt đầu đi đến nơi tổ chức hoạt động.

Sau khi lên xe, Tiểu Âu vẫn hơi lo lắng cho Bạch Tô.

Với giọng điệu lo lắng, cô hỏi Bạch Tô một câu: “Trước đây cô và Mộ Vãn Vãn có xích mích gì sao? Có vẻ như Mộ Vãn Vãn rất sợ cô.”

Tiểu Âu cũng như là bạn của Bạch Tô, cô ấy đã hỏi như thế thì Bạch Tô không thể không trả lời.

Bạch Tô do dự một lúc rồi mới nói với Tiểu Âu: “Là tình địch.”

Nghe cô nói vậy, Tiểu Âu cảm thấy rất sốc!

Cô nhìn Bạch Tô không chớp mắt: “Bạch Tô, trước đây cô là đại minh tinh đúng không? Nếu không sao cô lại có tình địch như Mộ Vãn Vãn được!”

Nói xong, Tiểu Âu lại đảo mắt, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Lần trước chúng ta thấy bạn trước đây của cô đều là những người bá đạo và hống hách, bây giờ cô và Mộ Vãn Vãn lại là tình địch... Cô nói đi, trước đây cô là ai?”

Câu hỏi này Bạch Tô cũng không biết trả lời như thế nào.

Cô bất lực thở dài.

Nói với Tiểu Âu rằng: “Tôi...tôi cũng không biết nên giải thích với cô thế nào. Tôi không muốn nhắc đến chồng cũ. Anh ta là một tên cặn bã.”

“Được rồi...”

Tiểu Âu thấy Bạch Tô hơi buồn khi nhắc đến từ chồng cũ nên vội vàng bước tới an ủi một câu.

“Cô không muốn nhắc tới thì tôi sẽ không hỏi nữa.”

Tiểu Âu suy nghĩ một lúc rồi lại nói.

“Vì vậy, nếu lần này cô bảo tôi đến tìm Chu Sa và đưa cô ấy đến chỗ Mộ Vãn Vãn, cũng là muốn tránh phải gặp Mộ Vãn Vãn đúng không. Bây giờ Mộ Vãn Vãn đã gây khó dễ cho cô rồi. Một lúc nữa cô…”

Tiểu Âu suy nghĩ một chút rồi nói với Bạch Tô.

“Thật ra, tôi có cách để Mộ Vãn Vãn không làm khó cô mà trực tiếp lên sân khấu luôn.”

“Cách gì?”

Lúc Bạch Tô hỏi thì taxi đã dừng ở cổng rồi.

Bạch Tô nhanh chóng thanh toán tiền rồi theo Tiểu Âu xuống xe, sau đó nhanh chóng chạy tới nơi tổ chức hoạt động.

Tiểu Âu nhanh chóng tìm kiếm trong đám đông.

Chợt thấy bóng dáng một người đàn ông!

Cô vội vàng nắm lấy tay của Bạch Tô, phấn khởi nói: “Được cứu, được cứu rồi. Cô chờ tôi chút.”

Sau đó, Tiểu Âu đưa Bạch Tô đến chỗ Phong Kiền.

Phong Kiền nhìn chằm chằm vào tình huống hiện tại, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Tô: “Sao vậy? Cô bảo rằng cô không đến mà? Sao lại đến đây rồi?”

Trước khi Bạch Tô giải thích, Tiểu Âu đã nói trước: “Chuyện là Mộ Vãn Vãn muốn đình công vì trước kia cô ấy là tình địch của Bạch Tô, muốn gây khó dễ cho Bạch Tô. Xin anh hãy giúp một chuyện, Để hoạt động của chúng tôi được tiến hành bình thường, Bạch Tô muốn nhờ anh đóng vai bạn trai hiện tại của cô ấy.”

Nghe được những lời này, Bạch Tô lập tức trợn tròn mắt.

Tiểu Âu chỉ nháy mắt với cô một cái.

Cô ấy tiếp tục nói với Phong Kiền: “Tổng giám đốc Phong, Bạch Tô, hãy nhanh chóng chuẩn bị đi, nếu không sự kiện sẽ bắt đầu ngay lập tức. Chi phí cho việc Mộ Vãn Vãn đến sự kiện muộn được tính theo giờ, với mức giá là hai mươi tám tỷ đồng một giờ đấy. Tôi cảm thấy tiền đang trôi theo dòng nước từng phút từng giây á!”

Vừa nhắc tới tiền, Phong Kiền đã cau mày nói với Bạch Tô: “Rồi, tôi có thể giúp được gì!”

Tiểu Âu nở nụ cười hài lòng, nói: “Tí nữa, Bạch Tô đưa Phong Kiền vào phòng, Bạch Tô, sau đó cô sẽ quỳ xuống cầu xin tổng giám đốc Phong đừng bỏ cô. Cô nhớ, cô phải diễn sao cho người ta cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của cô rất thảm hại, càng thảm hại càng tốt. Bằng cách này, Mộ Vãn Vãn sẽ cảm thấy rằng cô ấy rất cao quý và quyền lực. Để làm bật sự vô dụng và đau khổ của chị, cô ấy sẽ tham gia hoạt động.”

Bạch Tô kinh ngạc nghe biện pháp của Tiểu Âu.

Cô nghĩ giải pháp này rất vô lý.

Cô nghi ngờ liếc nhìn Phong Kiền. Nhưng cô không ngờ rằng Phong Kiền lại tiến lên vài bước, quay lại nhìn Bạch Tô, nói: “Mau lên! Còn không diễn nữa là muộn đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.