Vào đến sân, Vương Tiểu Đồng chủ động đi tới, Bạch Tô nhanh chóng cất hành lý vào cốp xe, thậm chí còn không thèm quay người lại, nhưng trong mắt của cô vẫn có bóng dáng của Phó Vân Tiểu đang đứng ở trước cửa.
Nhưng mà Bạch Tô nhất quyết không chịu quay đầu lại.
Bạch Tô vội vã lên xe, sau đó thắt chặt dây an toàn.
Vương Tiểu Đồng cũng không để cho Bạch Tô có giây phút tiếp tục ở lại đây nữa mà ngay lập tức chở Bạch Tô rời khỏi đó.
"Tớ và cậu đi ăn lẩu ở chỗ gần nhà của chúng ta đi, ở gần đó có một quán lẩu cực kỳ ngon."
Vương Tiểu Đồng thậm chí không hề hỏi Bạch Tô rằng cô đã giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Lúc này, nước mắt đã chảy dài trên hai má của Bạch Tô.
Nhưng cô vẫn đáp lại Vương Tiểu Đồng một câu: "Được thôi."
Trên đường đi, Bạch Tô vẫn luôn khóc một cách lặng lẽ, sau khi Vương Tiểu Đồng đưa bịch khăn giấy sang cho cô, cô ấy cũng không nói gì thêm.
Bạch Tô lặng lẽ lau nước mắt.
Vương Tiểu Đồng dừng xe lại trước quán lẩu, Bạch Tô liền xuống xe.
Cô bước vào quán lẩu, phát hiện ra quán này đang bật mấy bài hát Giáng Sinh thì cô mới chợt nhớ ra hôm nay đã là đêm Giáng Sinh rồi.
Ngày thường quán lẩu này vốn có giá rất cao nên không có nhiều người lui tới, nhưng không biết có phải vì là ngày lễ hay không mà hôm nay quán đông đến bất ngờ.
Mọi người ở đây cùng tạo nên một khung cảnh vô cùng vui tươi, và khung cảnh này tạo nên một sự trái ngược hoàn toàn với con tim đang buồn bã của Bạch Tô vào lúc này.
Bạch Tô chậm rãi đi vào, Vương Tiểu Đồng thấy vậy bèn an ủi Bạch Tô một câu: "Đã đến đây để ăn lẩu rồi thì phải ăn thật ngon mới được, và còn để chúc mừng cậu đã độc thân nữa."
Nghe vậy, Bạch Tô liền gắng gượng nở ra một nụ cười trên môi.
Cô và Vương Tiểu Đồng cùng nhau đi vào bên trong, Vương Tiểu Đồng đã đặt trước một phòng riêng cho hai người bọn họ. Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đã nhanh chóng vào đến bên trong căn phòng, tìm một chỗ rồi ngồi xuống đó.
Ngay sau khi cả hai vừa ngồi xuống, Vương Tiểu Đồng liền kêu người phục vụ tới và gọi một nồi lẩu cay, thậm chí Vương Tiểu Đồng cũng không hỏi Bạch Tô có ăn được cay hay không.
Bạch Tô cũng không để ý đến.
Khi người phục vụ gợi ý cho bọn họ rằng có muốn uống một bình trà hoa cúc hay không thì Vương Tiểu Đồng đã từ chối ngay lập tức: "Mang rượu đến đây cho chúng tôi."
Bạch Tô vẫn không có phản ứng gì.
Vương Tiểu Đồng muốn ăn món gì thì gọi món đó. Vương Tiểu Đồng muốn uống cái gì thì uống cái đó. Bạch Tô đều không có bất cứ một ý kiến nào.
Bạch Tô cứ ngồi ở đó để cho người phục vụ mang lẩu, mang rượu tới bày ra trước mặt cô và Vương Tiểu Đồng.
Trước tiên, Vương Tiểu Đồng mở nắp chai rượu, sau đó rót cho Bạch Tô rồi mới rót cho mình. Cho đến khi nước lẩu sôi, bọn họ còn chưa ăn nhưng đã cảm thấy mắt cay xè. Lẩu này thực sự quá cay!
Vương Tiểu Đồng cầm đĩa thịt cừu lên bắt đầu nhúng lẩu, còn nhắc Bạch Tô mau chóng ăn.
Bạch Tô đưa một miếng thịt cừu vào trong miệng, vị cay nóng đầy kích thích bất ngờ ập đến, khiến cho cả cơ thể cô có cảm giác như máu đang chảy nhanh hơn rất nhiều, nhưng cảm giác này cũng vô cùng sảng khoái.
Việc chia tay với Phó Vân Tiêu cùng một số chuyện xảy ra gần đây đã khiến cô phải kìm nén rất nhiều.
Sau khi nhai miếng thịt cừu đó, cảm giác tê cay bao trùm lấy khoang miệng của cô, cảm giác ấy cực kỳ sảng khoái.
Vương Tiểu Đồng không ngừng nhắc Bạch Tô ăn, Bạch Tô cũng cứ thế ăn liên tục.
Vương Tiểu Đồng liên tiếp rót rượu cho Bạch Tô, Bạch Tô cũng cứ như vậy mà uống.
Sau đó, loạt hành động này diễn ra cứ như hai cái máy đã được lập trình từ trước. Vương Tiểu Đồng bảo Bạch Tô ăn thì cô sẽ ăn, bảo cô uống cô cũng sẽ không từ chối.
Cảm giác cay nồng dần dần khiến cho Bạch Tô tạm quên đi sự buồn bã.
Trên khuôn mặt cô đã đầy những giọt nước mắt và nước mũi vì cay, chứ không còn là bởi vì khóc nữa.
Thế nhưng, chỉ có trong lòng của Bạch Tô mới hiểu rõ nhất, cô ghét Phó Vân Tiêu, hận Phó Vân Tiêu đến nhường nào.
Anh cho cô hy vọng về tình yêu, nhưng sau đó cũng chính anh đã khiến cô cảm nhận được sự tuyệt vọng trong tình yêu là như thế nào.
Cô tự cảm thấy rõ ràng độ tuổi của cũng mình đã không còn được xem là quá trẻ nữa rồi, đối với những chuyện như thế này có thể cười cợt cho qua. Nhưng Bạch Tô phát hiện ra bản thân cô vẫn không thể nào xem nhẹ chuyện này được.
Càng uống, càng say. Nhưng càng say, cô lại càng tỉnh.
Cô tỉnh táo để nhận ra rằng bản thân mình hận Phó Vân Tiêu nhiều đến mức nào.
Nhưng mà điều này cũng đồng nghĩa với việc cô đã từng yêu anh nhiều đến thế nào, để bây giờ hận anh đến vậy.
Bạch Tô đã ăn rất nhiều, uống cũng rất nhiều.
Vừa ra khỏi quán lẩu, cơn gió mát lạnh thổi qua khiến cho Bạch Tô có cảm giác buồn nôn.
Cô dựa vào gốc cây nôn ra hết những thứ mình muốn nôn, nhưng sau đó cơ thể cô lại càng thêm khó chịu, còn có một cảm giác vô cùng đau đớn.
Vương Tiểu Đồng đứng bên cạnh đưa nước cho Bạch Tô, cô uống nước xong thì cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó Vương Tiểu Đồng đỡ cô quay trở lại xe.
Lúc Bạch Tô vừa lên xe, Vương Tiểu Đồng chuẩn bị đưa cô về nhà thì dạ dày của Bạch Tô lại bắt đầu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chỉ một lúc sau, trán của Bạch Tô đã lấm tấm mồ hôi.
Bạch Tô nhíu mày, không nhịn được mà khẽ khịt mũi một tiếng.
Vương Tiều Đồng quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng ốm yếu của Bạch Tô lúc này thì vô cùng lo lắng.
"Không phải là cậu bị viêm dạ dày cấp tính đấy chứ? Ôi... Tớ chỉ muốn cậu được giải tỏa một chút tôi mà. Tớ không có..."
"Không sao đâu."
Bạch Tô ngắt lời Vương Tiểu Đồng, không hề có ý trách móc cô.
"Vậy cậu ngồi yên đó nghỉ ngơi một lát, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay đây."
Vương Tiểu Đồng nói xong, động tác dưới chân cô cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, tăng tốc cho xe phóng đến bệnh viện.
Chỉ trong chốc lát, Vương Tiểu Đồng đã chở Bạch Tô đến trước cổng bệnh viện.
Vương Tiểu Đồng vội vã mở cửa xe cho Bạch Tô, đỡ cô xuống xe. Lúc này Bạch Tô đã cảm thấy vô cùng khó chịu, cơ thể yếu hẳn đi, vừa xuống xe cô đã không giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất, đau đến mức ngất đi.
Thấy vậy, Vương Tiểu Đồng cực kỳ nôn nóng.
Vốn dĩ Bạch Tô đã cao hơn Vương Tiểu Đồng, Vương Tiểu Đồng chỉ cao chưa đến một mét sáu mươi, người lại còn nhỏ và gầy. Vì vậy nên cô ấy không thể ôm Bạch Tô dậy được.
Cô sốt ruột nhìn ngó xung quanh, bỗng thấy ở phía xa có một người bác sĩ mặc áo choàng trắng đang đi về phía bệnh viện. Vương Tiểu Đồng nhanh chóng gọi thật to người bác sĩ kia:
"Này! Này! Bác sĩ... Mau lại đây giúp tôi với. Ở đây có bệnh nhân bị ngất xỉu."
"Này! Bác sĩ kia! Này!"
Vương Tiểu Đồng phải hét thật lớn để gọi người bác sĩ kia mấy lần thì anh ta mới chú ý đến và chạy qua chỗ cô ấy.
Đến khi người đàn ông đó đi tới, Vương Tiểu Đồng mới chợt nhận ra người này chính là Phó Cảnh Hoài.
"Hôm nay là ngày anh phải trực sao?"
Vương Tiểu Đồng chào hỏi Phó Cảnh Hoài theo phép lịch sự, nhưng thậm chí Phó Cảnh Hoài còn không thèm đáp lại Vương Tiểu Đồng mà ngay lập tức bế Bạch Tô đang nằm ở trên mặt đất lên.
"Cô ấy bị làm sao vậy?"
Anh ta khẽ cau mày, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
"Viêm dạ dày cấp tính."
"Cô ấy uống rượu sao? Đã uống bao nhiêu vậy?”
Phó Cảnh Hoài nhanh chóng bế Bạch Tô chạy vào bên trong bệnh viện, đồng thời hỏi Vương Tiểu Đồng về tình trạng của Bạch Tô.
Vương Tiểu Đồng chỉ có thể thành thật mà trả lời: "Hai chai rượu trắng."
Phó Cảnh Hoài ngửi thấy mùi rượu còn lưu lại ở trên người Bạch Tô cũng đoán được là cô đã uống không ít.
"Vậy cô ấy đã ăn gì chưa?"
Khi hỏi câu này, Phó Cảnh Hoài đã vào đến bên trong thang máy của bệnh viện.
Vương Tiểu Đồng vừa vội vã theo sát anh vừa trả lời: "Cô ấy ăn lẩu tê cay."
"Đúng là làm liều!"