Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 715: Chương 715: Đâm vào




Biệt thự vùng ngoại ô, Thời Hoan tỉnh lại rồi.

Cô nghi hoặc liếc nhìn bốn phía một vòng, dùng sức gõ gõ đầu của chính mình.

“Đây là đâu?”

Thời Hoan cau mày lại, nỗ lực cố nhớ lại ký ức.

Cô chỉ nhớ tự bản thân mình lái xe đâm vào gốc cây, người họa sĩ muốn đi, khi mà cô chuẩn bị đâm lần nữa thì chiếc xe ô tô màu đen hình như đi xuống có mấy người, sự việc sau đó cô mãi cũng không thể nghĩ ra được.

Thời Hoan cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh, phòng ngủ mang phong cách địa trung hải, trên tường có treo mấy bức tranh phong cảnh, nhìn đồ trang trí, ở đây hình như không có chút nguy hiểm nào.

Cô từ trên giường chậm rãi đi xuống, đi đến trước cửa chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi cô chạm tay tới cửa mới phát hiện, cửa phòng ngủ đã bị khóa ở bên trong rồi.

“Mở cửa ra cho tôi.”

Cô dùng lực thật mạnh nện cửa thế nhưng bên ngoài cũng không có chút động tĩnh nào cả.

Thời Hoan lại thử dùng hai chân đạp vào cánh cửa, nhưng cái cửa này vô cùng vững chắc hoàn toàn không có dấu hiệu bị đạp mà xấu đi.

Không có cách nào, cô ta đưa mắt nhìn ra cửa sổ sát đất ở trong phòng ngủ.

Cái phòng ngủ này ở tầng hai, Thời Hoan nhìn độ cao mặt đất tới phòng ngủ thì lại quay về trở về phòng, muốn tìm công cụ có thể nhảy xuống dưới được.

Chính là lúc cô đang tìm xung quanh sợi dây thừng, cửa phòng bỗng nhiên phát ra âm thanh của chìa khóa, sau đó cửa được mở ra, Nghiêm Đình bước vào.

“Tỉnh rồi?”

Khóe miệng của anh mang theo một tia rất hứng thú mỉm cười nhìn Thời Hoan hỏi thăm một chút.

“Tại sao lại là anh chứ? Tại sao lại phải đem nhốt tôi ở đây chứ?”

Thời Hoan lông mày cau lại, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt cảnh giác và nghi hoặc.

“Chuyện này thì nói ra rất dài, có điều nguyên nhân của cô cô vẫn là từ trên bản thân mình tìm ra đi.”

Nghiêm Đình không nhanh không chậm nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

“Tôi không có thời gian cùng anh hao tổn ở đây.”

Nói xong, Thời Hoan cúi đầu liền tìm điện thoại di động của cô.

“Cô đương nhiên không có thời gian, cô còn phải vội vàng đi giết người, vội vàng để đâm chết nắm được chứng cứ người họa sĩ kia đúng không?”

Nghiêm Đình giống như là nói đùa giỡn nói ra câu nói này, thế nhưng Thời Hoan nghe thấy cả người hơi chấn động một cái hoàn toàn sững sờ.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi với những lời anh vừa nói không có hứng thú.”

Sắc mặt của cô hơi trầm xuống một chút, thêm nữa là lại vội vàng đi tìm điện thoại của cô ta.

“Là đang tìm cái này đúng không?”

Nghiêm Đình, từ trong túi áo lấy ra điện thoại của Thời Hoan quơ quơ trước mặt cô, tiếp theo lại tiện tay bỏ vào túi quần mình.

“Đừng có quá đáng!”

Mấy từ này phảng phất là giống như từ hàm răng mà nói ra vậy, hai mắt của Thời Hoan đã toát ra ánh mắt nhìn đầy căm thù, gắt gao nhìn Nghiêm Đình, nghiến răng nghiến lợi.

“Là ai quá đáng hơn chứ? Biệt thự Núi Trúc, Mộ Văn Văn.

Khóe môi của anh bỗng nhiên lộ ra một nét trêu tức giống như là đang mỉm cười, nhìn thấy Thời Hoan phun ra ra cái tên và địa danh này.

Thời Hoan trong lòng mát lạnh, sắc mặt hoàn toàn rơi vào cực điểm.

“Anh trả lại điện thoại cho tôi!”

Thời Hoan sốt ruột đáng khinh lại xông lên.

Sự việc của Mộ Văn Văn, cô ta từ tự nhận là kín kẽ không một lỗ hổng, hoàn toàn thì không thể bị phát hiện ra, thế nhưng khi địa danh tên biệt thự Núi Trúc từ chính miệng của Nghiêm Đình nói ra, cô ấy hoàn toàn có thể xác định được, Nghiêm Đình đã biết chuyện hợp tác giữa cô ta và Mộ Văn Văn rồi.

Chỉ là, cô ấy không biết Nghiêm Đình biết bao nhiêu.

Thời Hoan xông lên để cướp điện thoại thế nhưng Nghiêm Định cao hơn một mét tám, cô ta hoàn toàn không thể có khả năng cướp lại điện thoại được.

Lúc này Thời Hoan đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, thấy một đòn chưa tới, cô ta lại bắt đầu vừa đánh vừa làm loạn lên với Nghiêm Đình, vẫn như cũ điên cuồng lại một lần nữa nhào về hướng Nghiêm Đình.

“Đủ rồi.”

Sắc mặt Nghiêm Đình lạnh xuống, trực tiếp khống chế hai tay của cô ta.

“Bây giờ đặt trước mặt cô chỉ có một con đường, hợp tác với tôi, cùng đi tìm Mộ Văn Văn.”

Nghiêm Đình ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm túc nhìn về hướng Thời Hoan nói rằng.

“Hợp tác với anh?”

Thời Hoan đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đình, khóe môi lại lộ ra một tia điên cuồng trào phúng, ánh mắt không hề có chút thoái nhượng.

“Hahaha…”

Cô ta đột nhiên cười to lên, khóe miệng chế giễu lại càng sâu sắc hơn.

“Anh không phải đều biết hết rồi sao? Tôi dựa vào cái gì để hợp tác với anh, anh là một tên thất bại, loser.”

Thời Hoan từng câu từng chữ nhấn mạnh, chân mày của cô hơi nhọn nhướn lên, nhìn Nghiêm Đình không chút lưu tình mà chế giễu nói.

“Tôi đã tìm hiểu quá khứ của anh rồi, anh nói xem anh đang thương biết bao, vì người yêu mình chết ngay đến cả hết tài sản của bản thân đều đưa cho người phụ nữ không yêu mình.”

Dừng lại một lúc, Thời Hoan lại tiếp tục nói: “Anh làm những điều này đối với tôi không phải muốn lấy lòng Bạch Tô hay sao? Bản thân không đạt được tình yêu chân thật, còn lại đi cản trở tình yêu chân thật của người khác, Bạch Tô mãi mãi sẽ không thích anh, tôi cũng không bao giờ có thể hợp tác được với anh, kẻ đáng thương!”

Hai người nói chuyện này, Thời Hoan nói vô tình biết bao nhiêu.

Nghiêm Đình từ đầu đến cuối mặt không chút biểu cảm, hoàn toàn nhìn không ra được anh ta đang nghĩ cái gì.

“Nói thì rất hay.”

Nghiêm Đình buông tay khống chế Thời Hoan ra, quay người đi ra lấy một sợi dây thừng đem cô trói lại.

“Anh chính là tên khốn nạn, đồ thất bại, loser!”

Thời Hoan nhìn Nghiêm Đình kịch liệt hét lên.

Thời Hoan bị chói chặt, Nghiêm Đình chậm rãi lấy điện thoại ấn số điện thoại sau đó cầm điện thoại đến trước mặt của Thời Hoan cho nhìn một cái.

Sauk hi nhìn thấy số điện thoại này, Thời Hoan đang điên cuồng ngang ngược liền bình tĩnh im lặng trở lại.

Bởi vì trên điện thoại hiển thị số điện thoại thể hiện tên của một người Phó Vân Tiêu.

Anh ta trước đây đã hứa với Bạch Tô, sự việc này chỉ đối phó với Mộ Văn Văn, sẽ không liên lụy dây dưa với Thời Hoan.

Thế nhưng anh ta quyết định bắt cóc Thời Hoan khi Thời Hoan cũng là một trong những hung thủ bắt cóc Bạch Tô, cho dù Bạch Tô sẽ hận anh oán anh, anh cũng nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Bạch Tô.

Cho nên, anh ta gọi điện cho Phó Vân Tiêu hoàn toàn không phải vì Thời Hoan khiêu khích anh, từ đầu đến cuối anh ta đều chỉ có một nguyên nhân, không thể để Bạch Tô chịu thêm bất từ tổn thương nào nữa.

Trước mặt Thời Hoan, Nghiêm Đình bấm gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.

“Tôi nhất định phải giết chết anh! Anh nhất định phải chết!”

Bởi vì phẫn nộ, Thời Hoan đã trở nên điên cuồng, trong ánh mắt của cô ta hung tợn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đình, cắn chặt môi hướng về Nghiêm Đình nói ra những lời uy hiếp trần trụi.

Thế nhưng Nghiêm Đình hoàn toàn không chút lay động, điện thoại kêu lên đến tiếng thứ ba, ngay sau đó là truyền đến tiếng của Phó Vân Tiêu.

“Alo?”

Giọng nói của Phó Vân Tiêu mang theo chút nghi hoặc, bởi vì giữa anh và Nghiêm Đình hầu như không bao giờ gọi điện thoại cho nhau.

“Tôi phát cho anh xem trực tiếp hiện trường, đừng có nói với Bạch Tô.”

Nói xong câu nói này, Nghiêm Đình trực tiếp tắt điện thoại luôn, rồi lại gửi cho Phó Vân Tiêu một đoạn video.

Phó Vân Tiêu hướng về Bạch Tô tìm một lý do để rời khỏi phòng, sau đó video mà Nghiêm Đình đã gửi đến, vừa mới mở ra anh liền nhìn thấy Thời Hoan bị bắt cóc trói tay trói chân, nằm ở trên giường.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngữ khí của Phó Vân Tiêu rõ ràng để lộ ra vẻ không vui.

“Anh hỏi cô ta đi nhé.”

Nói xong, Nghiêm Đình đưa điện thoại di động tới trước mặt của Thời Hoan.

Trong lúc nhất thời, Thời Hoan vừa nãy còn ồn ào thì đột nhiên im lặng trở lại, không biết phải nên nói cái gì nữa.

“Nói chuyện.”

Ngữ khí của Phó Vân Tiêu càng lúc càng lạnh lẽo.

“Em…”

Thời Hoan vừa há miệng, muốn nói nhưng lại thôi.

“Nếu như cô không nói, vậy thì để tôi nói thay cô vậy.”

Nghiêm Đình lại đưa tay lấy điện thoại di động về đến chính mình.

“Sự việc thực ra rất đơn giản, người họa sĩ hôm nay đến vốn dĩ là không có vẽ tranh, bởi vì Bạch Tô hoàn toàn không nhìn thấy người bắt cóc cô ấy là ai, chỉ có điều là tôi sắp đặt màn kịch này.”

“Thế nhưng…”

Nghiêm Đình khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười.

“Thế nhưng, có người lại lại coi nó là thật, muốn ở trên đường giết người giệt khẩu, lái xe trực tiếp đâm vào họa sĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.