Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 487: Chương 487: Đau đầu




Những người khác đều tăng cường cảnh giác, tiếp tục áp sát.

Bọn chúng cũng nhìn ra được người phụ này không dễ đối phó.

Bạch Tô sững sờ nhìn Sophie nhẹ nhàng hạ gục tên côn đồ!

Cô không ngờ Sophie lại biết võ?!

Hơn nữa, xem ra còn là một cao thủ!

Sophie bây giờ không có tâm trạng để quan sát biểu cảm của Bạch Tô, cô ấy đang tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để chiến đấu với mấy tên côn đồ trước mặt.

Một tên phía sau lao đến tấn công, Sophie lại một lần nữa phản đòn đánh hắn ngã gục xuống đất.

Bạch Tô đứng ngây tại chỗ, lúc này chỉ muốn vỗ tay cổ vũ Sophie.

Biết trước Sophie có thể đánh giỏi như vậy, thì ngay từ đầu đã không chạy làm gì!

Sophie nhìn Bạch Tô đứng ngây người, không có ý định chạy, liền đẩy Bạch Tô một cái ra hiệu cho cô chạy đi!

Lúc này, Bạch Tô mới phản ứng lại, chạy về phía trước.

Sophie lần lượt đánh gục năm sáu tên côn đồ, lại thêm việc chạy đường dài, nên đang mất sức dần.

Ngày càng có nhiều người đuổi kịp, Sophie bắt đầu không chống cự lại được nữa.

Do chạy vội quá, Sophie không may bị cành cây làm xước cánh tay, máu chảy ròng ròng.

Bạch Tô vội chạy đến chỗ Sophie, quan tâm hỏi han: "Cô không sao chứ.”

Sophie nghiến răng, xé một mảnh tay áo, quấn quanh vết thương.

Bạch Tô có chút xấu hổ vì suốt quãng đường chạy trốn đều là Sophie bảo vệ Bạch Tô.

Bạch Tô do dự một chút, nói với Sophie: "Hay là cô chạy trước đi, để tôi giữ chân chúng.”

Sophie liếc nhìn Bạch Tô: "Đừng đứng đấy nói nhảm nữa, cô nhìn cô như vậy có thể giữ chân được ai?”

Bạch Tô cứng họng không cãi được lời nào.

Hai người tiếp tục chạy, đám đông phía sau càng lúc càng gần.

Bạch Tô chỉ còn biết cố gắng chạy thật nhanh cùng Sophie, nhưng trong lúc hoảng loạn, một người vô tình bị ngã...

Đám đông càng lúc càng gần, tay Sophie lại bị thương, sau mấy hiệp đấu, Sophie đã bị đè bẹp dưới đất.

Bạch Tô thì khỏi phải nói, cô bị ngã trẹo mắt cá chân, đến đứng cũng không đứng được.

Mười mấy tên côn đồ lần lượt đẩy Sophie và Bạch Tô đi.

Bạch Tô tự trách bản thân mình đã làm gánh nặng cho Sophie.

Sophie mới vừa thoát được ra ngoài, chắc chắn không can tâm bị bắt lại như vậy, hai người họ nhất định phải có một người thoát ra tìm quân cứu viện.

Rõ ràng, Bạch Tô không thoát được nữa, nên cô nhất định phải tìm ra cách làm loạn để Sophie thoát trước.

Người bắt được Sophie và Bạch Tô là một nhóm khác, bởi vì Sophie đã kiệt sức, nên chúng không mất nhiều công sức để khống chế hai người họ.

Trên đường áp giải hai người họ về biệt thự, đám côn đồ cũng không thèm để ý nhiều đến họ.

Đi ngang qua một khu rừng, Sophie đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, giả vờ đau bụng, muốn đi vệ sinh.

Một tên mặt sẹo bước đến nhìn Sophie, cau mày.

“Còn một vài bước nữa cô cũng không chịu được sao?” Tên mặt sẹo lạnh lùng hỏi.

“Không được, tôi ra chỗ lùm cây gần đây giải quyết một chút là xong! Mấy người đông như vậy cũng sợ tôi chạy trốn sao?” Sophie càng nói càng gấp.

“Tôi sắp chịu không nổi rồi!” Sophie hét lên.

Tên mặt sẹo xua tay, chỉ hai tên đứng gần Sophie nhất: "Hai đứa mày đi theo cô ta.”

“Tôi không cần đàn ông đi cùng!” Sophie lại hét lên.

“Muốn đi phải có người đi theo, không thì thôi!” Tên mặt sẹo nói giọng gay gắt.

Sophie quan sát hai tên đi sau, trên môi nở một nụ cười khó hiểu.

Năm tên côn đồ Sophie còn có thể đánh gục, hai tên này có nhằm nhò gì.

Sophie đã đi được mười phút, tên mặt sẹo cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn hét lớn hai tiếng, nhưng không ai đáp lời.

Tên mặt sẹo vỗ ngực “Hỏng rồi!”

Rồi vội đưa người qua đó xem!

Khi đến nơi, phát hiện hai tên đi theo Sophie đã bị đánh nằm bất tỉnh dưới đất.

Tên mặt sẹo biết mình đã bị mắc mưu!

Để lại vài tên giám sát Bạch Tô, rồi nhanh chóng cùng những người khác đuổi theo!

Sophie đã chạy được hơn mười phút rồi, bây giờ làm sao đuổi kịp được nữa.

Rượt đuổi cả một đêm, cuối cùng Sophie cũng đã thoát được.

Vài tên còn lại áp giải Bạch Tô về biệt thự, trói lại, nhốt cô suốt một đêm.

Căn biệt thự này rất hoang sơ, chưa được sửa sang lại.

Những người khác đang canh cửa.

Thỉnh thoảng trên gác lại có tiếng mèo hoang.

Lúc này, Bạch Tô vừa mệt, vừa đói, vừa sợ, chân bị bong gân vẫn còn đau nhức.

Điều an ủi duy nhất là Sophie đã trốn thoát được...Sophie đã thoát ra được, cô cũng cảm thấy vui thay.

Bạch Tô bị trói cả đêm trong một căn biệt thự hoang, không một bóng người.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu nặng trĩu.

Thực ra, hôm qua lúc bị ngã, đầu Bạch Tô bị va đập, bây giờ nhìn lại, vết thương trên người đều đã khô, đã đóng vảy, cổ chân cũng không còn đau nữa.

Bạch Tô định dùng tay vỗ vỗ đầu, nhưng chân tay đều bị trói chặt, không nhúc nhích được.

Đau đến mức Bạch Tô phải nhẹ nhàng đập đầu vào cây cột đằng sau.

Chỉ còn biết liên tục đập như vậy để giảm bớt cơn đau.

Lúc này, Bạch Tô cảm giác như có ai đó đang xé đầu mình ra, nhồi nhét các thông tin vào, vừa đau, vừa hỗn loạn.

Bạch Tô không la hét cũng không vùng vẫy.

Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng thì thào, hình như có ai đang báo cáo cho ai điều gì đó.

Trong chốc lát, Lâm Lập mở cửa bước vào.

Tên mặt sẹo đi cùng Lâm Lập.

Khi Lâm Lập bước vào, tình cờ nhìn thấy Bạch Tô bị trói vào cột, vì đau đầu nên cô liên tục lấy đầu đập vào cột.

Lâm Lập cau mày, ánh mắt lạnh lùng.

“Ai trói?”

Lâm Lập nhìn tên mặt sẹo bên cạnh, giọng càng lúc càng lạnh, đầy sát khí.

“Cái này... Hôm qua cô ấy cùng một người phụ nữ khác muốn trốn... Cho nên mới...”

Tên mặt sẹo sợ hãi giải thích.

Lâm Lập nhìn chằm chằm tên mặt sẹo năm giây, khiến tên đó sợ đến nỗi trán toát mồ hôi, không dám ho he gì.

Tên mặt sẹo biết rất rõ thủ đoạn của Lâm Lập, nếu Lâm Lập thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì xem chừng cái mạng của tên đó đã bị bỏ lại đây hôm nay rồi.

“Không có lần sau, cởi trói ra.”

Lâm Lập lạnh lùng nói.

Tên mặt sẹo nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Lâm Lập cởi áo khoác, khoác lên người Bạch Tô.

Bạch Tô lúc này đi trên đường đã bắt đầu lắc lư.

Lâm Lập đỡ Bạch Tô lên xe, chuẩn bị đưa Bạch Tô về nhà ăn chút bữa sáng.

Bạch Tô đi tắm rồi đi xuống tầng ăn cơm.

Bạch Tô không cảm thấy việc để Sophie thoát khỏi đây là sai, điều kỳ lạ là Lâm Lập cũng không truy cứu gì Bạch Tô.

Hai người ăn sáng như thường lệ.

Thật ra, Bạch Tô từ lâu đã không có tình cảm với Lâm Lập, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ngày đó, Lâm Lập đối xử với cô rất tốt, hơn nữa sau khi ly hôn, Lâm Lập cũng giúp đỡ cô rất nhiều.

Cô vẫn luôn không nghi ngờ gì nhân cách của Lâm Lập, cho đến khi sự thật bày ra trước mắt, khiến cô không thể không tin.

Dù vậy, cô vẫn tin Lâm Lập là người tốt, nhưng cô đã sai.

Đang bữa ăn, Bạch Tô ngừng lại, ngước nhìn Lâm Lập.

“Hôm qua em đã đi qua kho đạn dược của anh.”

Bạch Tô do dự một chút rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.