Nói xong, Bạch Tô đi ra đường cái, chỉ muốn cách Nghiêm Đình xa một chút.
Bạch Tô càng đi càng nhanh, đã đi ra đường cái. Cô dừng chân, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Nghiêm Đình không đi theo, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không ngờ đúng lúc này, Bạch Tô quay đầu lại thì thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen chạy về phía mình. Lúc này cô né tránh thì đã muộn rồi.
Chiếc xe đen chạy đến trước mặt Bạch Tô mà vẫn không giảm tốc độ, gần như sắp tông vào Bạch Tô. Bạch Tô lập tức ngả người ra sau, xe hơi chạy lướt qua ngay sát bên cạnh Bạch Tô. Cô ngã nhoài xuống đất. Mặc dù né tránh đúng lúc, không bị tổn thương, nhưng cánh tay vẫn bị quẹt một phát, máu tươi thấm vào quần áo. Bạch Tô vẫn nằm trên đường cái, muốn thử đứng dậy, nhưng vừa rồi cô bị ngã nên bị trật chân.
“Ui cha.” Bạch Tô đứng dậy đến nửa chừng thì đau đớn ngồi bệt xuống. Cô định bò lại ven đường, ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Đình đã chạy tới. Nghiêm Đình vẫn đứng bên đường, đương nhiên thấy cảnh chiếc xe đen chạy về phía Bạch Tô.
“Cô sao rồi?” Nghiêm Đình đỡ Bạch Tô đến ven đường, quan tâm hỏi. Bạch Tô lắc đầu.
“Không được, cô chảy máu kìa, tôi dẫn cô tới bệnh viện!” Nghiêm Đình nói rồi gọi điện thoại cho tài xế.
“Không cần, tôi không sao.” Bạch Tô từ chối.
Nghiêm Đình lại không nghe Bạch Tô nói, vẫn gọi điện cho tài xế.
“Lái xe du lịch lại đây! Dẫn theo bác sĩ tư nhân! Bạch Tô bị thương!” Nghiêm Đình kêu to.
Bạch Tô khẽ nhíu mày. Cô không muốn ở bên cạnh Nghiêm Đình, bởi vì mặc dù anh ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng lại nói về Phó Vân Tiêu. Bạch Tô không muốn nghe Nghiêm Đình nói xấu một câu nào về Phó Vân Tiêu. Cô lấy di động ra, gọi cho Phó Vân Tiêu. truyện kiếm hiệp hay
“Anh đang ở đâu?”
“Anh… ở nhà, sao vậy?” Phó Vân Tiêu chần chờ nói.
“Em bị xe quẹt trúng, đang ở cổng phía đông công viên nước. Anh tới đây một chuyến.” Bạch Tô cố ý nói lớn tiếng, hy vọng Nghiêm Đình nghe thấy thì đừng dây dưa mình nữa.
“Được rồi.” “Phó Vân Tiêu” nói, Bạch Tô nhanh chóng cúp máy.
Nghiêm Đình đứng ở gần đó, lại thêm Bạch Tô cố ý nói chi mình nghe nên đương nhiên anh ta cũng hiểu. Sắc mặt Nghiêm Đình rất khó coi, nhíu mày nói với cô: “Cô để tôi đưa cô tới bệnh viện đi. Chờ Phó Vân Tiêu tới đây thì trễ rồi.”
“Không cần, cảm ơn.” Bạch Tô nghiêm túc nói.
Đúng lúc này, tài xế của Nghiêm Đình đã lái xe du lịch tới đây. Nghiêm Đình kêu Bạch Tô mau lên xe, Bạch Tô vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Thấy không thể khuyên nhủ Bạch Tô, anh ta đành phải kêu bác sĩ tư băng bó sơ qua cho Bạch Tô.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe đỗ trước mặt họ. Phó Vân Tiêu sốt ruột xuống xe, chạy tới kêu: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Bạch Tô lắc đầu, nói cho anh ta đừng lo lắng.
Nghe vậy, sắc mặt Phó Vân Tiêu mới dịu đi, lại quay sang nhìn Nghiêm Đình và bác sĩ. Nghiêm Đình khiêu khích nhìn Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu không khỏi nhíu mày.
“Họ là ai vậy?” Phó Vân Tiêu thấp giọng hỏi.
“Một người bạn với bác sĩ của anh ta.” Bạch Tô trả lời bâng quơ.
“Anh Phó tới nhanh thật.” Rõ ràng Nghiêm Đình nghe thấy Phó Vân Tiêu nói trong điện thoại là đang ở nhà, nếu vậy thì hình như là đến quá nhanh, cho nên anh ta hơi nghi ngờ.
“Tôi lo cho Bạch Tô nên đương nhiên sẽ tới nhanh.” “Phó Vân Tiêu” cũng không thân thiện trả lời.
Bị Nghiêm Đình nhắc nhở, Bạch Tô cũng hơi nghi ngờ. Nếu Phó Vân Tiêu đến đây từ nhà thì ít ra cũng phải mất nửa tiếng.
“Trên đường không kẹt xe nên đến cũng nhanh.” Bạch Tô cũng không hiểu sao mình lại giải thích giúp Phó Vân Tiêu. Nhưng không ngờ Nghiêm Đình lại lấy di động ra kiểm tra giao thông gần đây, sau đó đưa cho Bạch Tô xem. Biểu hiện trên màn hình là từ nhà Bạch Tô đến đây có mấy ngã tư đường đỏ chót, rõ ràng là đang bị kẹt cứng.
“Anh Phó lái xe từ nhà đến đây ít ra cũng mất hơn hai mươi phút ấy nhỉ?” Nghiêm Đình nghiền ngẫm nhìn Phó Vân Tiêu.
“Anh đang nghi ngờ cái gì?” Phó Vân Tiêu nhìn sang nơi khác.
“Vậy thì tốc độ lái xe của anh thật nhanh.” Nghiêm Đình trào phúng.
Phó Vân Tiêu cau mày, không nói thêm lời nào. Bạch Tô cũng ra hiệu cho Nghiêm Đình câm miệng. Phó Vân Tiêu lại gần bác sĩ đang băng bó cho Bạch Tô, hỏi: “Bác sĩ, thương tích của Bạch Tô sao rồi?”
Bác sĩ đã băng bó xong, nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Tay của cô Bạch bị thương ngoài da, nhưng mắt cá chân cũng bị thương, hiện tại không thể xác định bị tổn thương đến mức nào, phải tới bệnh viện chụp X quang mới biết được.”
Phó Vân Tiêu gật đầu, muốn bế Bạch Tô lên: “Để anh chở em đến bệnh viện.”
Bạch Tô khoát tay, không cho Phó Vân Tiêu bế: “Anh đỡ em là được. Bây giờ em còn có thể đi đường.”
Phó Vân Tiêu khựng lại, không nói thêm gì mà đỡ Bạch Tô lên xe.
Bệnh viện Đệ Nhất, khoa chấn thương chỉnh hình.
“Bác sĩ, không có vấn đề gì chứ?” Bạch Tô lo lắng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ xem X quang: “Bị trật chân bình thường thôi. Chú ý nghỉ ngơi, về nhà ngâm nước ấm một chút là được.”
Nghe vậy, Bạch Tô cũng yên lòng.
“Vậy thì chúng ta về nhà nhé.” Phó Vân Tiêu nhìn vào mắt Bạch Tô. Bạch Tô gật đầu.
Trên đường về, chân Bạch Tô đã có thể đi đường. Cô không kêu Phó Vân Tiêu đỡ mà tự lên xe. Sắc trời đã chập tối, vừa lúc là giờ cao điểm chiều tối. Xe hơi bị kẹt cứng trên đường, hai người ngồi trong xe, không nói một lời. Thỉnh thoảng Phó Vân Tiêu lại nhìn cô như có lời muốn nói, nhưng vẫn không lên tiếng. Bạch Tô nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Nghiêm Đình thật đáng ghét. Trước khi Nghiêm Đình vạch trần chuyện này, Bạch Tô vẫn luôn giấu diếm. Nhưng bây giờ Nghiêm Đình cứ như ép sát từng bước, đẩy cô về phía chân tướng.