Đặt cháo đậu đỏ lên bàn cho Tư Bắc Triệt, Bạch Tô ngẩng đầu nhìn anh ta, mở miệng có chút muốn nói lại thôi.
“Em muốn nói gì?”
Tư Bắc Triệt ung dung nhìn Bạch Tô, cảm thấy có chút buồn cười.
“Thực ra, tôi đã rất đau khổ trong khoảng thời gian này.”
Ngừng một chút, Bạch Tô vẫn chậm rãi nói.
“Đó hẳn là bởi vì không có anh cho nên em mới cảm thấy cuộc sống mất đi thú vị.”
Tư Bắc Triệt cố tình thể hiện vẻ mặt đắc ý, rất đáng đánh đòn.
“Có lẽ, tôi rất vui vì dù sao thì anh vẫn chưa chết.”
Bạch Tô không phủ nhận, trong giọng điệu có chút xúc động.
Trên thực tế, tâm trạng của Bạch Tô dao động khá nhiều trong khoảng thời gian này. Đầu tiên là cô biết rằng Tư Bắc Triệt đã gặp phải một trận sạt lở, sau đó cô đã tìm thấy chiếc đồng hồ của Phó Vân Tiêu ở nơi trong sạt lở đó và cuối cùng nhận ra rằng cả hai đều thoát khỏi nguy hiểm.
Cảm giác còn sống sau tai nạn này còn kích thích hơn cả đi tàu lượn siêu tốc và cô không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Điều duy nhất khiến cô lo lắng lúc này là Phó Vân Tiêu vẫn chưa tỉnh dậy.
“Bây giờ anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại gặp Phó Vân Tiêu trên đảo Sơn Địa rồi phải không?”
Không muốn cảm khái quá nhiều, Bạch Tô nhanh chóng kết thúc chủ đề trước đó, lại hỏi về chuyện cô tò mò.
Lần này, Tư Bắc Triệt không hề che đậy.
“Anh không biết rằng Phó Vân Tiêu cũng ở trên đảo Sơn Địa. Anh chỉ nghe nói rằng có một đối tác ở thành phố A đến, khi anh nghe em hỏi thì anh mới biết Phó Vân Tiêu đã đến đó.”
Tư Bắc Triệt nói rất nghiêm túc, không giống nói dối.
Nhìn chằm chằm Tư Bắc Triệt một lúc lâu, cuối cùng không thể đánh giá được tính xác thực của chuyện này, Bạch Tô gật đầu, chấp nhận câu trả lời.
“Ừm, nếu em còn không cho anh ăn cháo thì cháo của anh sẽ nguội mất.”
Như không muốn Bạch Tô phải suy nghĩ nhiều về chuyện đó, Tư Bắc Triệt liếc nhìn bát cháo bên cạnh và ung dung nói với Bạch Tô.
“Không phải nó ở ngay bên cạnh anh sao?”
Bạch Tô nhìn theo ánh mắt của Tư Bắc Triệt liếc nhìn bát cháo bên cạnh, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Đó là cách em chăm sóc người bệnh?”
Tư Bắc Triệt miễn cưỡng giơ tay lên thì nhìn thấy kim tiêm truyền dịch vẫn đang cắm trên tay.
“Vậy thì anh muốn gì?”
Bạch Tô vẫn chưa hiểu ý.
“Em đút cho anh ăn.”
Tư Bắc Triệt thẳng thắn nói.
“Tay anh không tiện, không cầm muỗng được.”
Sau đó, Tư Bắc Triệt bổ sung thêm lý do của mình.
“Ừm... đúng là như vậy.”
Bạch Tô liếc mắt nhìn tay anh ta rồi gật gật đầu, nhưng cô cũng không có ý định đút cho anh ta ăn. Ánh mắt cô rơi vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi biết rồi”
Chợt nghĩ ra cách, Bạch Tô đứng dậy không nhìn nhìn lại một cái mà đi ra ngoài.
“Này! Em định làm gì!”
Thấy Bạch Tô rời đi, lần này đổi thành Tư Bắc Triệt khó hiểu, nhìn bóng lưng Bạch Tô không khỏi hô lớn.
Nhưng mà Bạch Tô cũng không thèm đáp lại, cô vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Hơn mười phút sau, Bạch Tô từ ngoài bước vào, trên mặt nở nụ cười đắc ý, ngoài cô ra thì còn có một nhân viên điều dưỡng đi vào cùng.
“Bệnh viện tư nhân cao cấp rất tốt, các y tá ở đây bắt buộc phải tốt nghiệp đại học y khoa chính quy.”
Bạch Tô nhìn Tư Bắc Triệt càng thêm đắc ý.
Buổi sáng khi đến phòng bệnh thì tình cờ cô đã thấy có phòng của nhân viên điều dưỡng cao cấp, nhưng cô đi quá vội vàng nên không nhìn kỹ, khi Tư Bắc Triệt đòi đút ăn thì cô chợt nghĩ đến họ.
“Trong tương lai, cuộc sống hàng ngày của anh sẽ được chăm sóc rất kỹ lướng. Mấy người điều dưỡng ở đây không chỉ tốt nghiệp y khoa, mà còn là đầu bếp số 1, kỹ thuật nấu nướng cũng đã đạt đến đỉnh cao.”
Bạch Tô nhìn Tư Bắc Triệt cố tình khoe khoang.
“Vậy thì anh cảm ơn em.”
Tư Bắc Triệt nghiến răng nghiến lợi nói một câu, chính miệng anh ta nói là anh ta ăn không được, nên cũng không tiện từ chối.
Bên kia, trong một căn hộ, Thời Hoan đang cầm điện thoại di động trả lời điện thoại, sắc mặt rất âm trầm.
“Tại sao hôm đó người lẻn vào phòng bệnh mà không ai phát hiện?”
Giọng điệu của cô ta rất tệ.
“Không có hệ thống giám sát nào được cài đặt trong bệnh viện và không ai gặp được họ, có quá ít manh mối.”
Giọng một người đàn ông phát ra từ trong điện thoại, giải thích vấn đề của Thời Hoan.
Nghe thấy câu trả lời này, tay phải của cô ta nắm chặt tay lại, có thể cảm giác được cô ta đã rất tức giận, nhưng cô ta vẫn cố gắng ẩn nhẫn.
“Bạch Tô thì sao, đã tìm được tung tích của cô ta chưa?”
Trong giọng nói của cô ta không có chút cảm xúc nào.
“Trước đây Bạch Tô đã trị liệu ở nước Tây nhưng mà đã mất tích mấy ngày nay, cũng không có tin tức.”
Người đàn ông bên kia trả lời thành thật.
Sau khi nói xong, dường như anh ta lại nghĩ đến điều gì đó và rồi anh ta nói thêm.
“Có một điều kỳ lạ là có một sự trùng hợp giữa thời điểm Bạch Tô biến mất và thời điểm người đeo che mặt xuất hiện trong phòng bệnh…”
Người đàn ông nói đến đó thì không nói tiếp.
Nghe thấy những lời này thì ánh mắt của Thời Hoan lập tức lạnh xuống, sau đó cô ta bật máy tính lên xem lại đoạn video giám sát.
Xem đoạn phát lại một cách có chủ đích, cô càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ trong video chính là Bạch Tô.
Dù chỉ lộ một đôi mắt nhưng dáng người và khí chất của người phụ nữ trong video giống hệt Bạch Tô.
“Chết tiệt!”
Hai chữ này gần như bị cô ta thốt ra từ kẽ răng, phảng phất như là đến từ đáy biển sâu và giọng nói của cô ta vô cùng lạnh lùng.
“Cô ta bệnh nặng như vậy, sao cô ta vẫn còn chưa chết.”
Câu nói này dường như đang nói với chính mình, nhưng cũng là với người đàn ông đầu dây bên kia.
“Một số người đã được sinh ra với sự ưu ái của ông trời đi và họ có thể có được mọi thứ mà họ muốn một cách dễ dàng. Trong khi một số người luôn cố gắng hết sức nhưng mà chỉ có thể có được 1/10 của người kia.”
Giọng bên kia điện thoại đều đều, mang chút khiêu khích.
“Cô ta không thể có được.”
Giọng điệu của Thời Hoan càng lạnh lùng, nói xong thì cô ta tức giận cúp điện thoại.
Cô ta cầm chặt điện thoại bằng tay phải như muốn nghiền nát, một lúc lâu sau mới điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mới từ từ thả lỏng tay đang cầm điện thoại ra.
Sau đó cô ta nhấc điện thoại và bấm một số khác.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần, sau đó cũng có người bắt máy.
“Cô Thời, đã lâu không gặp.”
Điện thoại đã được kết nối, một giọng nói âm trầm vang lên trong điện thoại.
“Tôi cần bắt cóc một người và làm cho cô ta chết bất đắc kỳ tử.”
Thời Hoan không hề vòng vo mà nói thẳng ra yêu cầu của mình.
“Được thôi, cô Thời là khách quen, cứ yên tâm.”
Nói xong, anh ta lập tức nói thêm: “Cô Thời muốn ai biến mất?”
“Một bệnh nhân ung thư.
Bởi vì dù sao Bạch Tô cũng có chút tiếng tăm ở thành phố A, lại sợ bọn họ quen biết nhau cho nên Thời Hoan không nhắc đến tên Bạch Tô.
“Bệnh nhân ung thư? Loại người này cũng không cần chúng ta ra tay đúng không?”. ngôn tình tổng tài
Bên kia rõ ràng là có chút nghi ngờ.
“Cần, tôi muốn cô ta biến mất càng sớm càng tốt.”
Thời Hoan nghiến răng.
“Được rồi, cô ta tên gì?”
Người bên kia điện thoại bắt đầu lấy thông tin cụ thể.
“Bạch Tô.”
Từ trong miệng Thời Hoan phát ra hai chữ, trong điện thoại vậy mà im bặt.