Bạch Tô vừa định nói thêm lời cảm ơn thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng bước chân ồn ào.
“Đã tìm thấy chưa?”
“Không, chắc cô ta đang ở gần đây, chúng ta hãy tìm từ nhà này sang nhà khác!”
Giọng nói của vài người đàn ông hung dữ truyền đến, Bạch Tô bí mật ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy người đại ca ở ngoài cửa đang nhìn lên những tòa nhà ở đây, Bạch Tô vội vàng cúi đầu sợ hãi.
“Bùm bùm bùm bùm.”
Có tiếng gõ cửa, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em và cả tiếng kính vỡ trên mặt đất, rõ ràng là trong quá trình tìm kiếm Bạch Tô họ cũng không thèm nể nang ai car.
Âm thanh càng ngày càng gần và họ sẽ sớm tìm được đến đây.
Bạch Tô quay đầu lại liếc nhìn mẹ của Quả Quả và Quả Quả đáng yêu, gia đình họ đã quá thảm rồi, Bạch Tô không muốn liên lụy đến họ nữa. Bạch Tô cắn răng, sau đó đứng dậy định đi ra ngoài dẫn nhóm người đó đi.
Chỉ là khi cô vừa mới đứng dậy chuẩn đi ra ngoài thì một bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy tay Bạch Tô.
Bạch Tô đang định đi thì hơi khựng lại, cúi đầu xuống thì thấy Quả Quả không biết Quả Quả đã bước tới từ lúc nào, lúc này cô bé đang chớp đôi mắt to dễ thương ngước nhìn cô.
“Xuỵt!Chị Bạch đừng đi ra ngoài, bên ngoài có kẻ xấu.”
Giọng nói trẻ con của Quả Quả truyền đến, nắm chặt lấy ngón tay út của Bạch Tô, nhất thời không kéo ra được.
“Hai mẹ con cứ ở đây đừng đi đâu, chị sẽ ra ngoài dẫn bọn xấu đi. Chỉ có như vậy thì mẹ con em mới bình an vô sự.”
Bạch Tô nhìn Quả Quả cười, ngồi xổm xuống sờ đầu Quả Quả.
“Nhưng chị sẽ gặp nguy hiểm.”
Một chút lo lắng hiện lên trong mắt Quả Quả.
“Em đừng lo lắng, chị là siêu nhân, không sao đâu.”
Không muốn Quả Quả phải trải qua những điều kinh khủng này, Bạch Tô giả vờ thoải mái nói. Nói xong cô hít một hơi thật sâu và định rời đi.
“Cô Bạch.”
Tuy nhiên, trước khi Bạch Tô có phản ứng gì khác thì mẹ của Quả Quả đã gọi Bạch Tô lại.
“Họ đến đây vì cô, cô và Quả Quả cứ trốn trong nhà bếp ở phía sau đi. Họ sẽ không làm khó một người mù như tôi đâu.”
Mẹ của Quả Quả quay về phía giọng nói của Bạch Tô vừa phát ra.
Ngay khi nghe được lời nói mẹ của Quả Quả thì Bạch Tô không nhúc nhích. Cô do dự một chút, vẫn lo lắng rằng mình sẽ làm liên lụy đến mẹ con của của Quả Quả.
“Đừng lo lắng cho tôi, tôi vốn cũng không còn nhiều thời gian, không sao cả.”
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng mẹ của Quả Quả, như thể cô ấy đã xem nhẹ những điều này.
“Để tôi đi ra ngoài, mục tiêu của bọn họ là tôi.”
Biết rằng gia đình của Quả Quả là những người tốt bụng, Bạch Tô càng không muốn để họ mạo hiểm vì cô.
Nhưng mà Bạch Tô vừa nói xong lời này, còn chưa kịp rời đi thì ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, may mà ánh sáng trong phòng không tốt nên không thấy Bạch Tô bên trong.
“Mở cửa, mở cửa!”
Nghe thấy tiếng đập cửa và giọng nói đằng đằng sát khí của mấy tên côn đồ, Bạch Tô vội cúi đầu xuống.
“Nghe tôi nói, cô và Quả Quả đi nhà bếp phía sau trốn đi.”
Nói xong, không cho Bạch Tô cơ hội nữa, mẹ của Quả Quả dựa vào cảm giác tiến lên kéo Bạch Tô trực tiếp dẫn cô đi vào phòng bếp.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
“Đá cửa!”
Mấy tên côn đồ bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị trực tiếp đá cửa xông vào.
Mẹ của Quả Quả đáp một tiếng và chống gậy đi tới để mở cửa.
“Đến rồi.”
Vừa mở cửa, một mùi máu tanh từ bên ngoài bay vào, mẹ của Quả Quả không khỏi ho khan hai lần.
“Sao lại tới chậm như vậy, có phải là nhà cô đã giấu người rồi không?”
Một tên côn đồ với vết sẹo trên mặt đã túm cổ mẹ của Quả Quả và kéo cô ấylại.
“Tôi là người mù, nên tôi đến hơi chậm một chút.”
Thân thể của cô ấy vốn là không tốt, hiện tại lại bị người ta lôi kéo nên mặt cô ấy đỏ bừng, nhát gan giải thích.
“Mù?”
Người đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm mẹ của Quả Quả một cách dữ tợn, sau đó hắn ta nghi ngờ trực tiếp tháo kính râm của cô ấy ra. Sau khi xác nhận rằng cô ấy bị mù thật thì mới buông cô ấy ra.
“Cô đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài và mặc một chiếc váy trắng không?”
Giọng của hắn ta thật khủng khiếp, hắn ta vừa nói xong, mẹ của Quả Quả chưa kịp trả lời thì một người đàn ông có cánh tay xăm trổ đi cùng hắn ta đã kéo cánh tay hắn ta lại.
“Anh à, cô ta bị mù nên không thể nhìn thấy.”
Người đàn ông xăm trổ ở cánh tay có nhã ý nhắc nhở.
“Cút!”
Cảm thấy chỉ số IQ của mình bị xúc phạm, người đàn ông mặt sẹo trực tiếp tát anh ta một cái khiến người đàn ông xăm trở ở cánh tay ngã sang một bên.
“Tôi hỏi cô ta!”
Người đàn ông mặt sẹo hỏi mẹ của Quả Quả một cách hằn học.
“Nhà của tôi chỉ có tôi và một đứa con gái, không ai khác.”
Mẹ của Quả Quả nhỏ giọng đáp lại, giọng nói của cô ấy có run rẩy, giống như cô ấy rất sợ mấy người trước mặt.
“Sao lại chỉ có mình cô vậy? Còn con gái cô thì sao?”
Giọng hắn ta tăng lên một chút, mắt hắn ta thì cứ dán chặt vào khuôn mặt mẹ của Quả Quả, cố gắng xem cô ấy có đang nói dối hay không.
“Con gái tôi đã đi học và chưa về.”
Mẹ của Quả Quả run rẩy trả lời, tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ mạnh hơn bao giờ cũng làm cho người ta tin hơn.
Họ cũng không lục soát căn nhà, mấy tên đó liếc nhìn phòng khách một vòng và thấy căn phòng đang ở trong tình trạng đổ nát. Chúng muốn ném một số vật có giá trị để buộc cô ấy nói ra sự thật. Nhưng mà sau khi nhìn xung quanh, họ cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết lắm, bởi vì trong nhà này không có gì có thể quăng được.
“Đi thôi!”
Người đàn ông mặt sẹo ra hiệu cho đồng bọn bỏ đi.
Họ vừa bước ra khỏi cửa, định đi ra ngoài thì đột nhiên có tiếng đồ bếp bằng sắt từ trong bếp rơi xuống sàn, Quả Quả sơ ý làm đổ cái nồi.
Nguyên bản Bạch Tô và mẹ của Quả Quả vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau khi nghe tiếng động này thì bọn họ nhất thời sửng sốt.
Xong!
Trong lòng Bạch Tô hồi hợp một chút.
“Âm thanh gì đó! Trong nhà cô còn có người khác sao?”
Mấy tên côn đồ trở nên cảnh giác ngay lập tức, sau đó quay đầu lại.
“Không, là chuột thôi!”
Mẹ của Quả Quả vội xua tay, nhưng rõ ràng là tên côn đồ không còn tin cô ấy nữa.
“Đi tìm!”
Người đàn ông mặt sẹo vẫy tay, những người khác đi về phía nhà bếp.
“Không, thật sự không có ai khác!”
Mẹ của Quả Quả hoảng sợ và chắn trước mặt họ, cố gắng cản đường họ.
“Chạy mau!”
Càng giấu giếm thì mối nghi ngờ càng lớn, cuối cùng mẹ của Quả Quả thấy không ngăn được nên đã hét lên và để Bạch Tô đưa Quả Quả trốn khỏi cửa sổ ở phòng bếp.
Bạch Tô đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài nên cô biết rằng đã bị phát hiện, nhưng mà Bạch Tô không nghe lời mẹ của Quả Quả bảo cô rời đi.
Cô biết rằng một khi cô bỏ chạy thì những người này nhất định sẽ làm khó dễ mẹ của Quả Quả và Quả Quả.
“Con ngoan ngoãn ở trong bếp đi, dì đi ra ngoài.”
Bạch Tô đứng dậy, để Quả Quả đứng nép vào bếp rồi một mình bước ra khỏi bếp.
“Tôi đây.”
Lúc này thì Bạch Tô cũng không còn sợ hãi như trước nữa, ngẩng cao đầu đi về phía phòng khách.
“Cô Bạch, đừng đi ra!”
Mẹ của Quả Quả lo lắng hét lên khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Bạch Tô và tay cô ấy vẫn nhất quyết ngăn mấy tên côn đồ trước mặt.
“Tránh ra cho tôi!”
Người đàn ông mặt sẹo không thương tiếc đẩy mẹ của Quả Quả một cú, trực tiếp đẩy cô ấy sang một bên.