“Mày chạy đi đâu?” Một tên côn đồ khác cũng xông tới.
An Kỳ bối rối, lỡ tay làm đổ ly rượu lên người tên côn đồ. Côn đồ nhíu mày, kéo An Kỳ lại gần.
“Em gái, chúng ta nên tính món nợ này như thế nào nhỉ?” Hắn ta âm ngoan nhìn An Kỳ.
An Kỳ lập tức hoảng sợ: “Tôi… tôi đền tiền cho anh.”
“Ông đây không cần đền, ông đây chỉ cần cô lên giường với ông thôi!” Nói rồi, côn đồ kéo cô ta ra ngoài.
“Thả tôi ra! Cứu tôi với! Anh biết tôi là ai không? Nếu anh dám đụng vào tôi thì tôi sẽ ông nội tôi chém đứt tay các anh!” An Kỳ hét lên, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ái chà, con bé này cá tính đấy chứ. Ông nội cô là ai?”
“Tập đoàn AC, anh đã nghe chưa?” Bây giờ An Kỳ đã bất chấp che giấu thân phận, chỉ muốn mau chóng dọa lùi hai tên côn đồ này.
“Ha ha ha ha, xin lỗi, chỉ gặp trong TV thôi. Nhưng… tao chính là chủ tịch tập đoàn AC đây, mày có biết không?” Hai tên côn đồ cho rằng An Kỳ đang lừa mình cho nên chẳng hề bận tâm, còn càng ngày càng đến gần An Kỳ.
An Kỳ bị dồn ép không còn cách nào, lập tức rơi nước mắt. Trong quán bar có bao nhiêu người, tại sao không ai cứu mình? Cô ta nhìn chung quanh cầu cứu, nhưng không ai đáp lại ánh mắt của cô ta. Hơn nữa hai tên côn đồ càng ngày càng đến gần An Kỳ, trực tiếp khiêng An Kỳ lên.
“Bỏ tôi xuống!” An Kỳ sốt ruột kêu la.
Hai tên côn đồ càng sung sướng hơn, kéo An Kỳ mang ra ngoài. Đúng lúc này, bỗng có một người phụ nữ quyến rũ ngồi trong góc đứng dậy. Cô ta đeo kính đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ dung nhan quyến rũ của cô ta. Thực tế cô ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình An Kỳ bị quấy rối, nhưng chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua rồi tiếp tục uống rượu. Nhưng khi An Kỳ thất kinh kêu ông nội mình là chủ tịch tập đoàn AC, cô ta mới ngẩng đầu lên.
“Buông cô ấy ra.” Người phụ nữ này nói.
“Ái chà, lại thêm một đứa, vừa lúc các em thành một đôi luôn.” Một tên côn đồ nói, còn thò tay sờ lên mặt người phụ nữ này.
Người phụ nữ trừng tên côn đồ: “Nếu các anh không muốn chết thì có thể thử xem.”
Thái độ của cô ta rất bình tĩnh, tên côn đồ khựng lại nửa chừng, không dám nhúc nhích. Động tĩnh càng ngày càng lớn, giám đốc quán bar dẫn một đám người đi tới.
“Ai đang gây chuyện đấy?” Anh ta quan sát An Kỳ, côn đồ cùng người phụ nữ xa lạ này.
Người phụ nữ đi đến trước mặt giám đốc, thì thầm với anh ta mấy câu. Sắc mặt giám đốc dần đen sì.
“Lôi chúng ra ngoài đánh một trận!” Giám đốc chỉ vào hai tên côn đồ nói. Sau đó giám đốc tươi cười nhìn An Kỳ với người phụ nữ kia, vội vàng xin lỗi, hơn nữa còn tặng kèm hai chai rượu, lúc này mới trở về làm việc.
An Kỳ vẫn còn kinh hoàng, vội nhìn người phụ nữ này nói: “Cảm ơn cô, nếu không phải cô thì tôi sẽ…”
“Việc nhỏ, vừa lúc giám đốc cũng là bạn tôi, không có gì.” Người phụ nữ này cầm ly rượu lắc ly, uống một ngụm rồi nói.
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên chị đâu, tôi nhất định sẽ đền đáp chị.” An Kỳ nói.
Cô ta đặt ly rượu xuống, chậm rãi tháo kính đen, hỏi An Kỳ: “Cô biết tôi không?”
An Kỳ nghiêm túc nhìn mặt người phụ nữ này, hình như có chút ấn tượng, nhưng lại hơi khác biệt, khiến An Kỳ buồn bực.
“Không biết, nhưng trông chị hơi giống ngôi sao.”
“Giống Mộ Vãn Vãn không?” Người phụ nữ như nói đùa.
An Kỳ nhìn chằm chằm mặt Mộ Vãn Vãn mấy lần, mới cười nói: “Ừm… Hơi giống, nhưng mấy năm nay Mộ Vãn Vãn không có tin tức gì, hơn nữa chị cũng không quá giống Mộ Vãn Vãn.”
Người phụ nữ cười nói: “Họ hàng của tôi đều nói tôi giống Mộ Vãn Vãn. Cô gọi tôi là Mộc Mộc đi.”
Nghe thấy tên mình, thực ra trong lòng Mộ Vãn Vãn rất lạnh lẽo. Dù gì đi nữa trước kia cô ta cũng từng là ngôi sao, hơn nữa còn được cả nước biết đến, thế mà bây giờ lại rơi vào tình trạng người khác không nhận ra mình. Nghĩ đến đây, Mộ Vãn Vãn hơi đau buồn. Nếu không phải Bạch Tô thì cô ta sẽ không bị đưa vào bệnh viện tâm thần chịu đủ tra tấn, vậy thì sẽ không đến mức… tự hại mình ở nơi đó, bị hủy nửa khuôn mặt đến nỗi phải phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhưng bây giờ xem ra phẫu thuật thẩm mỹ cũng không tệ, ít ra có thể sống lại lần nữa.
“An Kỳ.” An Kỳ rót đầy ly rượu cho mình và Mộ Vãn Vãn, sau đó cụng ly.
Mộ Vãn Vãn uống cạn ly rượu, lúc này mới nhìn An Kỳ nói: “Đền đáp thì không cần, chẳng qua tôi còn có một việc, hy vọng cô có thể giúp đỡ.”
“Chị cứ nói đi.” An Kỳ nghiêm túc nhìn cô ta.
“Tôi cãi nhau với người trong nhà, tài khoản bị đóng băng, cần cô thuê một phòng khách sạn cho tôi.” Mộ Vãn Vãn thử hỏi.
“Chuyện này đơn giản.” An Kỳ ném một tấm thẻ phòng cho Mộ Vãn Vãn, vui vẻ nói: “Đây là phòng của khách sạn Lâm Phong. Ông nội tôi là cổ đông của khách sạn, chị cứ thoải mái chọn một phòng, muốn ở bao lâu cũng được.”
Mộ Vãn Vãn lại rót rượu cho An Kỳ. Hai người cùng nhau uống, sau đó Mộ Vãn Vãn lại hỏi thăm việc tư của An Kỳ: “Sao cô lại đến quán bar khuya như vậy? Nhìn cách ăn mặc của cô thì không giống người thích đi quán bar.”
“Tại vì người nhà tôi không hiểu tôi.” Nhắc đến chuyện này, An Kỳ lại oán giận, siết chặt bàn tay tức giận nói: “Vị hôn phu của tôi bàn hợp đồng với một người phụ nữ khác, tôi sợ cô ta cướp vị hôn phu của tôi! Tôi thực sự rất tức giận! Cho nên tôi cãi nhau một trận rồi ra ngoài.”
“Cãi nhau?” Mộ Vãn Vãn khó hiểu nhìn An Kỳ: “Cãi với ai? Chồng cô hả?”
“Ừ, vị hôn phu của tôi, bây giờ còn chưa phải là chồng.” An Kỳ lại tức giận uống một ngụm rượu. ngôn tình hài
“Ha ha ha ha.” Ai ngờ Mộ Vãn Vãn lại nở nụ cười, uống một ly rượu. An Kỳ không hiểu ra sao, hỏi cô ta: “Chị cười cái gì?”
“Đàn ông phạm sai lầm mà cô còn cãi nhau với anh ta, khác nào chủ động đẩy anh ta về phía người phụ nữ kia. Cô không nên cãi nhau với anh ta.”
“Vậy thì tôi phải làm gì?” An Kỳ vẫn tức giận.
Mộ Vãn Vãn nhẹ nhàng cuốn lọn tóc, nhìn An Kỳ: “Cô nên… Dỗ anh ấy, trêu anh ấy, thả thính anh ấy, ngủ anh ấy.”