Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 960: Chương 960: Đỗ Đỗ thông minh hơn tưởng tượng nhiều lắm




Khi Bạch Tô tỉnh lại thì trước mặt vẫn đen như mực.

Đôi mắt của cô đã bị bịt kín, vì vậy bây giờ cô không biết mình đang ở đâu.

Loay hoay lắc lư trái phải, nhưng hai tay cô đã bị buộc chặt vào nhau, không cách nào tách ra được.

Cô định tháo dây lần nữa, lúc này cách đó không xa có tiếng bước chân, rõ ràng là có người đang đi về phía Bạch Tố.

Âm thanh càng ngày càng gần, Bạch Tô nhanh chóng dừng động tác của tay, tiếp tục giả bộ hôn mê.

||||| Truyện đề cử: Bán Thân Cho Tên Ác Ma |||||

Bước chân dừng lại rất gần Bạch Tô, dường như đang nhìn Bạch Tô, không biết có ý đồ gì khác không.

Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người gần đó, trái tim cô lập tức nhấc lên, tuy rằng bị trói nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy nắm đấm.

Có tiếng bật lửa, người đàn ông châm một điếu thuốc bên cạnh Bạch Tô rồi bỏ đi.

“Hô.”

Bạch Tô thận trọng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thả lỏng một chút.

“Thế nào rồi?“

Cách đó không xa, có một giọng nói của một người đàn ông khác, có chút quen thuộc.

“Người còn chưa dậy, bên kia không có tin tức sao?”

Người đàn ông vừa châm thuốc vừa hít một hơi thật sâu rồi điềm nhiên trả lời.

“Đại ca đang đi báo cáo, chờ hồi âm.”

Hai người thản nhiên bắt đầu trò chuyện, Bạch Tô vểnh tai lên, cẩn thận nghe một hồi, càng nghe càng thấy quen thuộc, giọng nói kia càng trở nên quen thuộc, nhưng mà cô không thể đoán ra được người nói là ai.

Bạch Tô không nói được nên cô cũng không nghĩ nữa, rồi lại cố gắng cởi bỏ sợi dây sau lưng, cố gắng trốn thoát.

Đồng thời, cô sợ bị phát hiện nên cử động rất nhỏ, chỉ biết nắm chặt sợi dây từng chút một.

“Mà này, anh mới tới đây sao? Tại sao tôi chưa từng gặp qua?”

Có chút nghi ngờ trong giọng nói của người đàn ông vừa châm thuốc.

“Không, trước đây tôi đã hoạt động ở thành phố S, nhiệm vụ này tương đối quan trọng nên tôi đã được bí mật điều về.”

Người kia bình tĩnh giải thích, nghe không ra vấn đề gì.

“Nghe nói lúc trước anh đã lên kế hoạch tạo cuộc xung đột để bắt cô gái nhỏ này, sau đó lại thất bại?”

Sau khi giải thích, người đó hỏi một câu khác.

“Đừng nhắc tới nó nữa.”

Sau đó lại có tiếng bật lửa, người đàn ông vừa châm thuốc có chút cáu kỉnh, hút một ngụm rồi nói: “Người đàn bà này trốn nên chúng tôi phải tìm cả con đường, nhưng mà lại không tìm thấy, sau đó suýt nữa thì bị cô Thời giết chết.”

Giọng nói lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, tuy không biết người nói là ai, nhưng nghe giọng điệu của hắn ta, hẳn hắn ta là một trong những người đã đuổi theo Bạch Tô trong cuộc xung đột kia.

Lại nghe thấy hai chữ “cô Thời” thì lông mày Bạch Tô khẽ cau lại, trong lòng sửng sốt.

Rõ ràng là “cô Thời” này đã đứng sau lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này và Bạch Tô cũng cảm thấy hai chữ này có chút quen thuộc, nhưng cô không thể đoán ra cô Thời này là ai.

“Tại sao cô Thời lại muốn giết cô ta?”

Giọng nói quen thuộc lại vang lên, bình tĩnh tiếp tục đặt câu hỏi, giống như nói nhỏ.

Ngập ngừng một lúc, lần này thì tên côn đồ đang hút thuốc ngậm miệng lại và không nói thêm câu nào nữa.

“Đã muộn như vậy, tại sao không có tin tức?”

Biết có chuyện chẳng lành, tên côn đồ vừa hút thuốc vừa đổi chủ đề rồi lại ngáp dài.

“Hôm nay có thể sẽ không có tin tức.”

Giọng nói quen thuộc bình tĩnh nói, cũng không tiếp tục hỏi thêm.

“Anh ngủ một lát đi, hôm nay mệt quá rồi, tôi giúp anh canh giữ.”

Sau đó, giọng nói quen thuộc này có lòng tốt mà nói một câu, sau đó có một sự im lặng kéo dài. Dường như người đàn ông vừa hút thuốc đang suy nghĩ.

“Được rồi, vậy anh phải nhìn kỹ một chút, tôi đi ngủ một lát.”

Người đàn ông đang hút thuốc không yên lòng dặn dò một câu, sau đó quay đầu liếc về phía Bạch Tô trước khi huýt sáo rời khỏi đây.

Hiện trường yên tĩnh trở lại, Bạch Tô vểnh tai nghe kỹ, sau lưng vẫn đang chăm chỉ mài sợi dây từng chút một.

Tiếng bước chân lại đi về phía Bạch Tô, cô nhanh chóng dừng động tác trong tay, sau đó giả bộ bất tỉnh.

“Tốc độ này của cô cũng quá chậm đi đúng không? Chờ cô mài xong sợi dây thì cũng đã bị giết chết rồi!”

Giọng nói này gần như thốt ra bên tai Bạch Tô, trong giọng nói mang theo ý cười nhẹ.

Nguy rồi, đã bị phát hiện.

Bạch Tô hiển nhiên sững sờ một lúc, cô vốn tưởng rằng hành động của mình đã rất che giấu rất kỹ, không ngờ lại bị người khác phát hiện.

Bây giờ không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh, giả vờ như không nghe thấy.

Rõ ràng là có ý giễu cợt, sau đó người nọ vẫn là thì thầm bên tai Bạch Tô, “Nếu cô không trả lời tôi nữa thì tôi liền rời đi.”

Loại giọng này, giọng điệu này không giống mấy tên côn đồ.

Bạch Tô càng khó hiểu, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng.

“Đỗ Đỗ?”

Cô hỏi một chút hoài nghi.

“Ồ, vậy là cô còn có thể nghe ra giọng nói của tôi à, tôi còn nghĩ rằng cô đã bị dọa đến choáng váng chứ!”

Đỗ Đỗ thoải mái nói đùa, sau đó giúp Bạch Tô cởi bỏ khăn bịt mắt trên mắt.

Bạch Tô rất ngạc nhiên khi gặp một người mà mình quen biết trong tình huống này.

Cô biết mình đã được cứu, khóe miệng không giấu được một tia vui vẻ.

“Sao anh lại ở đây? Cởi dây cho tôi đi.”

Bạch Tô có chút hưng phấn, nhưng cũng không dám thả lỏng quá, đè thấp giọng nói với Đỗ Đỗ.

Đỗ Đỗ cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định không có tội phạm nào khác liền nhanh chóng cởi sợi dây trói phía sau cô cho Bạch Tô.

“Làm thế nào anh tìm thấy chỗ này? Và làm thế nào mà anh biết tôi ở đây?”

Bạch Tô chuyển động cổ tay, nhìn Đỗ Đỗ hỏi lại.

“Còn cần phải nói sao, tất nhiền là tôi đã tra ra được manh mối rồi.”

Đỗ Đỗ im lặng liếc Bạch Tô một cái, dường như đang giễu cợt cô.

“Tôi không ngu ngốc như cô, bất cứ tin tức nào cũng có thể lừa gạt!”

Anh ta lại cố ý cười nhạo Bạch Tô thêm lần nauwx, sau đó liền đỡ Bạch Tô đứng dậy.

“Người của bọn họ một lát nữa sẽ trở lại, theo sát tôi, tôi đưa cô đi ra ngoài.”

Đỗ Đỗ lại nói với Bạch Tô, sau khi nhìn thấy Bạch Tô nghiêm túc gật đầu thì anh ta quay đầu lại, cúi người, lẳng lặng trốn sau cánh cổng sắt của nhà máy bỏ hoang.

Tên côn đồ lúc trước ngủ cách đó không xa, dưới ánh lửa còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hắn ta. Đỗ Đỗ lại hướng về Bạch Tô làm động tác “đừng lên tiếng”, sau đó cúi nửa người, mang theo Bạch Tô lén lút trượt ra ngoài.

Dẫn theo Bạch Tô chạy một quãng đường dài, họ không dừng lại cho đến khi thoát khỏi nguy hiểm.

Bạch Tô thở hổn hển, vẫn không yên lòng nhìn lại.

“Đừng lo lắng, bọn họ không đuổi kịp. Tôi đang dẫn cô đi theo một con đường nhỏ.”

Nhìn thấu được suy nghĩ của Bạch Tô, Đỗ Đỗ giải thích cho Bạch Tô, ra hiệu cho cô cứ yên tâm.

Nghe được những lời này thì Bạch Tô buông xuống trái tim đang treo lơ lửng trên cổ họng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đỗ Đỗ.

Lúc mới gặp Đỗ Đỗ, mọi người đều gọi là Đỗ Đỗ, Đỗ Đỗ tuy rằng bình thường thích đùa giỡn một chút, nhưng anh ta luôn cho Bạch Tô một loại khí chất bác học.

Ngay cả sau khi biết Đỗ Đỗ đã thành lập công ty riêng, Bạch Tô vẫn cảm thấy anh ta giống giáo viên đại học hơn.

Cho đến hôm nay, sự việc này đã thay đổi hoàn toàn hình tượng của Đỗ Đỗ trong lòng cô. Cô không ngờ khi có chuyện thật sự xảy ra thì Đỗ Đỗ sẽ bình tĩnh và thông minh hơn cô tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.