Phó Cảnh Hoài nghe xong câu nói của Bạch Thiệu, lông mày cau lại càng đậm hơn.
Đến giọng điệu chất vấn cũng mang đầy hoài nghi: “Thật sao?”
Đối phương gật đầu một cách tự tin: “Hoàn toàn là thật.”
Nói xong câu này, Bạch Thiệu lại ngáp một cái, ngồi xuống ghế, nhắm mắt thư giãn.
Phó Cảnh Hoài nhìn sang ghế bên cạnh thấy Bạch Tô đang ngủ rất say, lông mày càng cau lại đậm hơn.
Vì vậy, biểu hiện của Bạch Tô bây giờ chỉ có thể là ngủ thôi?
Phó Cảnh Hoài lại nhìn sang dáng vẻ của Bạch Thiệu, tràn đầy tự tin, một chút cũng không lo lắng, anh ấy tự nhiên không thể nghi ngờ những chẩn đoán của Bạch Thiệu được nữa.
Bạch Thiệu và Phó Cảnh Hoài quen biết nhau lúc du học ở bên Mỹ, về lĩnh vực y học mà nói Bạch Thiểu rất có tài năng nhưng anh ta trước nay đều không có tham vọng, cho nên học xong liền trở về nước làm bác sĩ ở một khoa khá nhàn rỗi, vừa sống vừa làm việc, rất tự do, vui vẻ.
Bây giờ Bạch Thiệu đã nói như vậy, Phó Cảnh Hoài cũng không có gì phải nghi ngờ nữa, anh ấy nhìn Bạch Tô đang ngủ say, liền bế cô lên đi tìm một phòng bệnh không có người, rồi đưa cô vào trong sắp xếp ổn thỏa để cô ngủ một giấc.
Chỉ là nghĩ đến việc Phó Vân Tiêu cho Bạch Tô uống loại thuốc đó, rồi cô đêm khuya lái xe ra ngoài, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phó Cảnh Hoài liền thấy tức giận, ngứa ngáy trong người.
Cuối cùng, anh ấy không thể kìm chế được, một lần nữa xông vào phòng của Bạch Thiệu.
Bạch Thiệu vừa cởi bộ đồ làm việc ra chuẩn bị rời bệnh viện về nhà ngủ bù, thì đột nhiên bị Phó Cảnh Hoài đâm sầm vào, Bạch Thiệu ngờ vực nhìn Phó Cảnh Hoài, không chịu được lại ngáp một cái liền muốn chuồn ra ngoài.
“Cậu đừng hỏi tớ cái gì nữa, tớ thực sự rất buồn ngủ, muốn về nhà đi ngủ rồi.”
Nghe xong câu này, Phó Cảnh Hoài liền mỉm cười kéo tay Bạch Thiệu: “Cậu nói đúng rồi đó, tớ tìm cậu là có việc.”
“Việc gì chứ? Tớ không giúp đâu.”
Bạch Thiệu đến nghe cũng chưa nghe liền lập tức từ chối.
Nhưng điều này cũng chẳng thể thay đổi được những ý định của Phó Cảnh Hoài, anh ấy dường như không quan tâm đến sự từ chối của Bạch Thiệu, kéo Bạch Thiệu đi về hướng phòng bệnh của Bạch Tô, mở cửa, đẩy Bạch Thiệu vào trong: “Sofa ở bên cạnh rất thích hợp để ngủ bù đấy, cậu đẹp trai như vậy, làm mấy trò dễ thương để nhờ y tá mang thêm chăn đến không phải rất dễ dàng sao.”
Nói câu này xong, Phó Cảnh Hoài đến giải thích một lời cũng không có liền ngay lập tức rời đi.
“Này…”
Bạch Thiệu muốn đưa tay ra ngăn Phó Cảnh Hoài lại nhưng anh ấy biết, anh ấy ngăn không nổi.
Phó Cảnh Hoài sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Bạch Tô, liền đi thẳng ra cổng bệnh viện, anh ấy vừa lên xe đã ngay lập tức nổ máy nhanh chóng rời đi.
Xe chạy nhanh như bay trên đường, khoảng cách từ chỗ này đến chỗ anh ấy phát hiện Bạch Tô xảy ra chuyện không gần, Phó Cảnh Hoài phải mất gần một tiếng mới tới nơi. Sau đó cẩn thật quan sát khu vực xung quanh.
Gần đây chắc chắn có một chỗ thích hợp đã được bố trí ổn thỏa, mà Phó Vân Tiêu có lẽ sẽ ở gần đây!
…
Mộ Vãn Vãn theo số phòng mà Thẩm Mạc Bá đưa cho tìm đến phòng của Phó Vân Tiêu, nhưng khi vừa mở cửa ra, chỉ thấy phòng trống không.
Mộ Vãn Vãn không chịu được liền cau mày lại, đây là do Phó Vân Tiêu chưa quay lại hay là như nào?
Cô ta đợi một lúc, càng đợi càng cảm thấy cái khả năng mà Phó Vân Tiêu chưa quay lại là rất nhỏ, đâu đó cái khả năng nhầm lẫn lại rất lớn.
Cô ta tức giận vội vàng gọi điện cho Thẩm Mạc Bá: “Giúp em kiểm tra một chút xem Phó Vân Tiêu đang ở đâu, anh ấy vốn dĩ là không ở phòng mà mình đã đặt.”
Mộ Vãn Vãn nói có chút gấp gáp, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Thẩm Mạc Bá ở đầu dây bên kia liền trấn an lại: “Ngoan nào, đừng vội, thời gian vẫn sớm, hiệu quả của thuốc phải đến 8h sáng mai mới hết tác dụng, cho nên em đừng vội.”
Anh ta nói xong câu, liền vội vàng gọi điện cho quản gia.
Nghe xong câu nói của quản gia, Thẩm Mạc Bá tức giận mà quát lên.
“Ông nói cái gì? Tôi bảo ông đừng để lại bất cứ dấu vết nào, ông chỉ cần để Bạch Tô ở trên tầng rồi tắt camera đi là được rồi, sao ông lại tắt toàn bộ camera của cả khách sạn đi chứ?”
“Ngu! Ngu ngốc!”
Quản gia ở đầu dây bên kia bị quát cho run bần bật: “Cậu Thẩm… Vậy, phải làm sao?”
“Ông nói phải làm sao?”
Thẩm Mạc Bá xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi hỏi.
“Vậy đi từng phòng tìm?”
Quản gia nuốt nước bọt, rồi bổ sung thêm một câu: “Bây giờ chỉ còn cách này…bởi vì…khả năng các khách hàng đi nhầm phòng, rồi ngủ lại ở đó là có.”
“Lại cần ông phải nhắc tôi sao? Còn không mau đi tìm cho tôi!”
Thẩm Mạc Bá lập tức nổi điên lên.
Nhưng sau khi cúp máy, anh ta không dám nói với Mộ Vãn Vãn về chuyện xảy ra ở khách sạn, anh ta chỉ có thể gọi lại cho Mộ Vãn Vãn một cuộc nhưng là để an ủi cô ta: “Vãn Vãn, em bình tĩnh chờ một chút, anh đã bảo quản gia đi kiểm tra rồi.”
Đầu dây bên kia, Mộ Vãn Vãn đang rất lo lắng, nhưng cô ta lúc này cũng không thể phản ứng quá nhiều.
Cô ta chỉ có thể cầm điện thoại nghe một cách đầy lo lắng, nói với Thẩm Mạc Bá: “Mạc Bá, anh ở đâu? Có thể đến tìm em không? Em sợ…”
Thẩm Mạc Bác ngay lập tức nói với Mộ Vãn Vãn một tiếng “ừm” nhưng rất nhanh sau đó lại trả lời thêm một câu: “Em đợi anh nhé, anh đến tìm em.”
Mộ Vãn Vãn vẫn ngồi ở trong phòng, cô ta không bật đèn, hai tay lo lắng mà đan vào nhau.
Đợi đến lúc Thẩm Mạc Bá đến nơi, cô ta mới mỉm cười thở một hơi.
“Sao em không mở đèn lên?”
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn ở bên trong, vốn dĩ rèm cửa che ánh sáng đã rất tốt rồi, Mộ Vãn Vãn lại ngồi trong bóng tối, nên cơ bản mà nói chỉ có thể nhìn rõ các đường nét của cô ta.
“Đừng bật đèn.”
Mộ Vãn Vãn nhắc nhở một câu, Thẩm Mạc Bá không hề hỏi tại sao, anh ta chỉ nhẹ nhàng bước vài bước đến bên cạnh Mộ Vãn Vãn, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt Mộ Vãn Vãn.
“Thuốc đó… thời gian duy trì được bao lâu.”
Mộ Vãn Vãn rất thông minh, cô ta có thể đoán được ra, phản ứng của Thẩm Mạc Bá chắc chắn là đã xảy ra sai sót gì đó.
Cho nên, cô ta lập tức hỏi câu này, để cho bản thân có một cơ sở để biết mình còn bao nhiêu thời gian.
Nhưng cô ta không biết rằng, cô ta vì lo lắng, mà đã hỏi qua câu này một lần rồi.
“Bởi thuốc này cho Lão nhị uống quen rồi, nên chỉ có thể duy trì được đến 8h ngày mai.”
Thẩm Mạc Bá lại trả lời một lần nữa nhưng anh ta thông qua chi tiết nhỏ này của Mộ Vãn Vãn có thể nhận ra cô ta rất lo lắng.
Anh ta trước đó vốn là muốn an ủi cô ta.
Nhưng Mộ Vãn Vãn liền lập tức từ chối.
“Không cần, em không sao.”
Mộ Vãn Vãn rút tay lại, hít một hơi thật sâu.
Mộ Vãn Vãn vẫn tiếp tục ngồi trong bóng tối, mà Thẩm Mạc Bá sau đó cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi trong bóng tối cùng cô ta.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua… rất dài mà quý giá.
Bầu trời bên ngoài dần dần chuyển từ đêm sang ngày.
Trái tim Mộ Vãn Vãn càng ngày càng trở nên lạc lõng.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Thẩm Mạc Bá reo lên, quản gia ở đầu dây bên kia kích động nói: “Phó Vân Tiêu đang ở phòng 09.”
Mộ Vãn Vãn dường như ngay lập tức đứng lên, nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa.
Thẩm Mạc Bá lập tức chạy theo, nhưng Mộ Vãn Vãn đã bước vào trong thang máy rồi.
Ngay lúc cửa thang máy đóng lại, Thẩm Mạc Bá phát hiện ra Mộ Vãn Vãn hôm nay mặc một chiếc váy trong suốt một nửa, ánh đèn rọi xuống, thoắt ẩn thoát hiện bên trong là đồ lót quyến rũ.
Đầy cám dỗ và khiêu khích.