Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 502: Chương 502: Đỏ mặt




Lúc nghe người khác xưng hô “Phu nhân”, Bạch Tô hơi ngây người. Caesar nhìn thoáng qua biểu cảm của Bạch Tô, cũng không lộ vẻ khác thường.

Phong cách tổng thể của khách sạn Weston đều thuộc loại xa hoa cao cấp, từ tầng một tới tầng bốn là hội sở và nhà hàng tây cao cấp, tầng năm là phòng họp cỡ lớn, từ tầng chín trở lên là phòng trọ của khách.

Hai người đưa ra giấy tờ tùy thân, lễ tân nói “xin hãy chờ một lát” rồi bắt đầu kiểm tra thông tin đặt phòng.

“Xin lỗi anh Caesar và cô Bạch Tô, phòng trong khách sạn đều đã kín người, hiện tại chỉ còn một phòng tổng thống trên tầng cao nhất, anh chị thấy có được không?” Lễ tân xấu hổ hỏi.

Bạch Tô hơi lưỡng lự, quay mặt nhìn ra bên ngoài khách sạn. Tiếng sấm chớp đùng đùng đã vang lên, không lâu sau chắc chắn sẽ có một trận mưa lớn. Nhưng chỉ còn dư lại một phòng tổng thống, Bạch Tô hơi khó xử. Nhất là sau khi Caesar nghe điện thoại.

Bạch Tô chần chờ một chút rồi đi tới trước cửa khách sạn, đang suy xét có nên đổi khách sạn hay không, Caesar lại không nghĩ nhiều mà chỉ đáp “Được”, sau đó đưa giấy tờ tùy thân cho lễ tân đăng ký. Thấy Bạch Tô chần chờ, Caesar cau mày đi đến trước mặt cô, nói: “Phòng tổng thống tổng cộng có ba phòng ngủ, trừ hai chúng ta dọn vào thì vẫn còn không gian hoạt động rất lớn. Tôi không phải là người lợi dụng thời cơ, hơn nữa bên ngoài sắp đổ mưa, chấp nhận một chút đi.”

Không còn cách nào khác, Bạch Tô đành phải gật đầu đồng ý. Cô tin Caesar không phải là người giậu đổ bìm leo, không thì lúc ở trên đường, anh càng có cơ hội làm gì đó với cô, nhưng anh lại không hề làm gì.

Hai người nhận chìa khóa rồi lên lầu. Quả nhiên phòng rất lớn, Bạch Tô chọn phòng ngủ trong cùng. Sau khi về thành phố A, Bạch Tô vẫn luôn bôn ba, hôm nay lại đi đường cả ngày.

Cô chào hỏi với Caesar rồi về phòng nghỉ ngơi. Caesar xoay người vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.

Không biết đã ngủ bao lâu, Bạch Tô đóng bụng tỉnh dậy, bụng kêu ọc ọc. Lúc này cô mới nhớ mình chỉ lo ngủ, cả ngày còn chưa ăn cơm. Cô tùy tiện ăn mặc một chút rồi chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn. Chưa kịp mở cửa phòng ngủ thì cô nghe thấy giọng nữ trong phòng khách. Cô lập tức cảnh giác, lúc nhận phòng chỉ có cô và Caesar, làm gì có người phụ nữ nào khác? Bạch Tô lắng nghe một lát, mãi tới khi nghe thấy giọng Caesar, cô mới yên lòng mở cửa đi ra.

Ai ngờ vừa ra ngoài, cô lập tức hối hận. Bởi vì cô vừa lúc thấy An Kỳ đang ôm Caesar làm nũng.

An Kỳ chu môi nói: “Em nhớ anh nên mới đến đây.”

Caesar lễ phép nhìn An Kỳ, bình tĩnh nói: “Đến cũng đến rồi, ngày mai anh sẽ kêu người cùng em đi dạo thành phố B.”

An Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em muốn đi dạo với anh.”

Caesar hơi đẩy An Kỳ ra, nề hà An Kỳ ôm quá chặt, anh không đẩy được, đành phải thôi.

“Ngày mai anh phải họp.” Caesar giải thích.

An Kỳ chớp mắt, “Ờ” một tiếng.

Bạch Tô chỉ muốn ra ngoài tìm đồ ăn, thấy cảnh này thì vội quay đầu, muốn trở về phòng. Ngay khi cô đang định mở cửa thì không biết ai lại gọi điện cho cô đúng lúc này, di động của cô chợt reo lên. Bạch Tô kinh hoàng muốn tắt điện thoại, nhưng hiển nhiên đã bị phát hiện, Caesar cau mày đẩy An Kỳ ra, sau đó hai người nhìn về phía Bạch Tô.

Bạch Tô xấu hổ che mặt. Lúc này tiến không được, lùi cũng không xong. Rõ ràng là An Kỳ và Caesar nhất định phải tình chàng ý thiếp trong phòng khách, Bạch Tô chỉ đi ngang qua, bây giờ lại như Bạch Tô cố ý rình rập họ.

Bầu không khí xấu hổ giằng co khoảng năm giây, Caesar quay sang nhìn An Kỳ, ra lệnh: “Em về phòng trước đi.”

An Kỳ đáp một tiếng, nhanh chóng hôn lên mặt Caesar rồi mới không cam lòng về phòng. Caesar đi về phía Bạch Tô, Bạch Tô quay lưng lại, đứng tại chỗ không biết nên làm gì. Cô suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chắc Caesar sẽ chất vấn mình tại sao lại rình rập. Khi Bạch Tô nổi dũng khí định chủ động giải thích thì Caesar chỉ chào hỏi với cô, sau đó xoay người về phòng ngủ.

Bạch Tô thở dài, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Cô cố ý ăn cơm thật lâu, sợ mình trở về quá sớm lại gặp phải cảnh tượng xấu hổ nào đó. Chung quy An Kỳ cố ý từ xa chạy tới đây, hai người lại chung một phòng ngủ. Nghĩ tới đây, Bạch Tô cố ý kêu nhân viên phục vụ ra ngoài mua tai nghe hộ mình.

Bạch Tô chờ ở dưới lầu một lát, cảm thấy chắc hai người đã ngủ thì mới đi thang máy về phòng. Cô rón rén quẹt thẻ phòng, lại cẩn thận đóng cửa. Cô sợ quấy rầy chuyện tốt của Caesar và An Kỳ nên thậm chí không dám thở mạnh. Ngay khi Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc là không có việc gì, quay đầu lại thấy An Kỳ đang mỉm cười nhìn mình.

Bạch Tô hoảng sợ, vỗ ngực cố gắng bình tĩnh lại. Một lúc sau, cô mới lễ phép mỉm cười với An Kỳ, định trở về phòng. Nhưng cô chưa kịp về thì An Kỳ bỗng kêu: “Khoan đã.”

Bạch Tô nghi hoặc quay đầu lại, không hiểu tại sao An Kỳ lại gọi mình.

“Cô có chuyện gì à?” Bạch Tô khó hiểu hỏi An Kỳ.

“Ừm…” An Kỳ đi về phía Bạch Tô, khẩn trương chà hai tay. Thấy An Kỳ ấp úng, Bạch Tô càng khó hiểu, chẳng lẽ mình có vấn đề gì?

“Ừm… Bao cao su trong khách sạn không tốt, lúc tôi đi sốt ruột quá nên không mang theo… Tôi muốn hỏi cô có loại… siêu mỏng 0.1 mm hay không…” An Kỳ ngượng ngùng nói.

Nghe xong, Bạch Tô lập tức đỏ mặt, từ trên mặt đỏ xuống tận cổ. Cô không ngờ An Kỳ lại hỏi mình thứ này.

“Xin lỗi, tôi không có.” Nói xong, Bạch Tô quay đầu muốn nhanh chóng về phòng.

“Cô chờ chút.” An Kỳ lại gọi Bạch Tô.

Bạch Tô hoàn toàn phá vỡ, cô không biết cô ta còn muốn làm gì…

An Kỳ chạy đến bên cạnh Bạch Tô: “Vậy cô biết gần đây có nơi nào bán bao cao su siêu mỏng không?” An Kỳ giả vờ thẹn thùng hỏi, nhìn vừa tự nhiên lại vừa cố ý.

“Không biết!” Bạch Tô đi thẳng vào phòng, lập tức đóng cửa phòng.

Thấy vậy, An Kỳ nở nụ cười đắc ý, quay về phòng.

Về đến phòng, Bạch Tô vẫn còn đỏ bừng mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.