Phó Vân Tiêu vốn là của cô ta! Càng nghĩ như vậy cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Cô ta là người của nhà họ Thời, bất kỳ chỗ nào cũng phải kìm nén cảm xúc của chính mình. Cô ta cần duy trì hình tượng đoan trang rộng lượng để bảo vệ thể diện cho gia đình tộc này.
Ngay cả khi Phó Vân Tiêu muốn cưới người phụ nữ khác, cô ta cũng không thể nói một câu oán giận.
Nhà họ Thời hiện tại, mẹ nuôi của Thời Hoan là một người phụ nữ đoan trang, là mẫu người vợ tốt điển hình. Cô ta, Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô giữ ý kiến trung lập, cho rằng chuyện này không có gì quá to tát.
Cha nuôi hiện tại của Thời Hoan, cũng chính là cậu của Phó Vân Tiêu vô cùng chán ghét mẹ của Bạch Tô, nhưng đối với Bạch Tô và Phó Vân Tiêu thì này cũng không phải chuyện gì lớn.
Tâm tư của anh đều dồn vào sự nghiệp, không thừa hơi đi quản mấy chuyện vặt vãnh.
Về phần Thời Ngạo...
Thời Hoan còn thật sự dừng lại chú ý một chút, Thời Ngạo này tư tưởng đặc biệt tiến bộ, mặc kệ chuyện Phó Vân Tiêu cưới con gái của kẻ thù, hắn cảm thấy đây là vấn đề tự do yêu đương của mỗi người, hắn hận không thể giơ cả hai tay lên thể hiện sự ủng hộ.
Cho nên, Thời Hoan nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện trong nhà không ai có cùng suy nghĩ với mình.
Một cảm giác không nơi nương tựa.
Sau khi tắm gội sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng tắm, Thời Hoan liền nhỏ giọng khóc rấm rứt một lúc.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình rất khổ sở. Cô ta nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ, tuy rằng cơn mưa to đã che hết sao trời, cô ta vẫn hướng lên không trung thì thầm: “Mẹ, nếu người còn sống, có phải là có thể nói giúp con không, để con kết hôn với người con yêu, sống cuộc sống mà con muốn.”
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Thời Hoan càng thêm khổ sở.
Cô ta cảm thấy được đã trôi qua nhiều năm, cô ta phải sống nhờ ở nhà người khác, đã từng đến độ cuộc sống phải cẩn thận từng li từng tí.
Không thể giao phó chuyện này cho ông trời nữa, tình yêu này cô ta nhất định phải tranh thủ cho chính mình.
Không thể lại tiếp tục để cuộc đời mình trôi qua như thế.
Nghĩ như vậy, cô ta liền đi tới trước tủ quần áo, mở tủ ra, lấy một kiện đồ trông như là quần lụa mỏng bình thường nhưng thực chất lại là váy, mặc nó vào, sau đó liền chậm rãi đi tới phòng bà nội của Phó Vân Tiêu.
Nhẹ nhàng gõ cửa trước, cô ta ló đầu vào phòng xem xét một chút, lúc này mới cười rồi đi vào trong.
“Lão phu nhân, cô Thời Hoan đến.”
Người giúp việc nhìn thấy cô ta liền thông báo một tiếng.
Lúc này, bà nội của Phó Vân Tiêu đang nằm trên giường cùng anh nói chuyện tán gẫu, nhìn thấy cô ta đi vào, tươi cười trên mặt lại tăng thêm vài phần.
“Đến đây nào, Hoan Hoan, mau ngồi ở đây!”
Bà nội của Phó Vân Tiêu chỉ vào ghế dựa bên cạnh anh, muốn cô ta ngồi xuống đó.
Anh thì hiển nhiên đã ngồi ở đó rồi.
“Bà nội và anh Tiêu đang tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ như vậy.”
Thời Hoan giả vờ nhu thuận nhìn Phó Vân Tiêu hỏi.
“Ai da, chúng ta chỉ tùy tiện nói vài thứ về Thời Sơ trước đây, nó cũng là môt đứa quật cường trong tình yêu, sau cùng càng muốn kết hôn với ba của Vân Tiêu, rốt cuộc …”
Vừa nhắc tới thời điểm đó, bà nội của Phó Vân Tiêu liền hiện ra nét buồn.
Anh nhìn thấy bà mình như vậy, vội vàng nói: “Rõ ràng luôn miệng nói về tự chủ trong tình yêu, năm đó bà kết hôn với ông không phải cũng bị người nhà phản đối sao, cuối cùng gia đình vẫn phải nhường một bước mà thương lượng.”
Anh sửa lại lời của bà một chút.
Thời Hoan hạ mắt, nghiêm túc tự hỏi một lát liền hiểu được anh đang làm công tác tư tưởng cho bà, mục đích cuối cùng là để anh có thể kết hôn với Bạch Tô.
Hơn nữa, xem biểu hiện của bà lúc này khẳng định không hề bài xích chuyện này, Phó Vân Tiêu không nghi ngờ gì đã thuyết phục được một ít rồi.
Càng nghĩ như vậy, Thời Hoan càng không vui vẻ.
Cô ta vội vàng hướng đến lão phu nhân nói: “Bà nội, hai người nói chuyện về khoảng thời gian tự do yêu đương của mẹ thì nên gọi bà ấy đến, để bà ấy ở cạnh cùng nghe.”
Cô ta đem âm thanh kiềm nén thực thỏa đáng, giống như một người cháu gái đang làm nũng bà nội của mình.
Quả nhiên, lão phu nhân vô cùng thoải mái, trực tiếp nở nụ cười.
Một bên nhìn Thời Hoan nói: “Vậy con mau gọi mẹ con tới đây, ta nói chuyện với nó. Nó lại cho con đi xem mắt? Con nói với nó con không cần.”
“Bà nội, con cũng hiểu được con không cần đi xem mắt, nhưng mẹ con lại không nghe.”
Thời Hoan tiếp tục làm nũng: “Mẹ con luôn sợ con không gả được, anh Tiêu, anh nói xem em có cần đi xem mắt không?”
Thời điểm Thời Hoan nói như vậy còn thật sự quay lại nhìn anh.
Anh trực tiếp trả lời một câu: “Đây chỉ là một phương thức xã giao, em mở rộng mối quan hệ của mình thì khả năng tìm được người phù hợp sẽ cao hơn.”
Phó Vân Tiêu cũng chẳng hề nghĩ ngợi mà đưa ra đáp án.
Nhưng mà câu trả lời này của anh lại làm cho Thời Hoan đặc biệt không vui.
Cô ta hờn dỗi hừ một tiếng: “Bà nội, bà xem anh Tiêu nói kìa, anh ấy cũng cảm thấy con cần đi xem mắt.”
“Bà nội, bà biết không? Con cảm thấy được mẹ con rất lo lắng, rất muốn cho con mau chóng kết hôn, nhưng con cảm giác được bà có thể sống lâu trăm tuổi, nên việc đó bây giờ cũng chưa gấp mà...”. truyện đam mỹ
Phù.. Phù...
Ngay lúc cô ta nói xong, phía lão phu nhân liền truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, đôi lúc còn có vài tiếng ngáy nhỏ.
Lão phu nhân nghe Thời Hoan nói chuyện không biết đã ngủ từ lúc nào.
“Lời nói của em gây buồn ngủ đến vậy sao?”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy lão phu nhân ngủ liền trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, anh luôn thừa dịp mình rảnh rỗi gọi cho Bạch Tô một cuộc điện thoại.
Thời Hoan thấy thế liền vội vàng nói một câu, muốn cùng anh nói chuyện một lát.
Nhưng anh không trả lời cô ta, trực tiếp đi ra cửa.
Thời Hoan cũng không nổi giận, cô rất nhanh đi theo Phó Vân Tiêu, ngay lúc anh cầm lấy di động chuẩn bị nghe, cô ta liền đi tới trước mặt.
Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh Tiêu.”
Phó Vân Tiêu hơi hơi ngẩng đầu, không nói gì.
“Anh Tiêu, anh nghĩ rằng không ai muốn lấy em sao, có phải rất tệ không?”
Thời điểm cô ta nói những lời này, nước măt lưng tròng nhìn anh.
Có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Phó Vân Tiêu bộ dạng đương nhiên nói: “Sẽ không đâu.”
“Tại sao mỗi một lần em xem mắt lại không thành công, vì cái gì mà anh Tiêu lại dành tình cảm cho người khác, rõ ràng chúng ta có hôn ước trước.”
Lúc Thời Hoan nói những lời này, bộ dạng có vẻ vô cùng đau lòng.
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, anh nhìn cô ta nói một câu: “Hôn ước trước đây là khi người lớn nói trong lúc vui đùa, không thể xem là thật.”
“Anh cũng không nói…”
“Em chính là muốn kết hôn với anh.”
Phó Vân Tiêu muốn nói là “Anh cũng không nói sẽ lấy em.”
Nhưng mà anh chưa kịp nói xong, Thời Hoan đã ở trước mặt anh lớn tiếng nói ra tiếng lòng của mình.