Bạch Tô không khỏi nhíu mày, có chút nghi hoặc quay sang nhìn Vương Tiểu Đồng, còn Vương Tiểu Đồng ung dung khoanh hai tay trước ngực nhìn bóng dáng của Thẩm Mạc Bá và Mộ Vãn Vãn đang ở phía xa.
“Cái gì gọi là vụng trộm chứ.”
Vốn dĩ trong câu nói này có lỗi ngữ pháp thế nên nghe xong Bạch Tô cảm thấy càng nghi hoặc hơn.
Vương Tiểu Đồng lại ríu rít nói: “Vụng trộm mà cũng không biết hả? Đó chính là che giấu và lừa dối đó. Kiểu lén lén lút lút với mấy chuyện riêng tư ấy.”
“Cậu xem, khoảng cách an toàn giữa đàn ông và phụ nữ là 30 cm, hơn nữa Mộ Vãn Vãn là người yêu của Phó Vân Tiêu, mà Thẩm Mạc Bá lại là anh em của hắn. Hai người họ phải giữ khoảng cách mới đúng.”
“Thế nhưng cậu nhìn xem khoảng cách giữa bọn họ là bao nhiêu…”
Lúc này, có lẽ bởi vì Thẩm Mạc Bá lo lắng muốn che chở cho Mộ Vãn Vãn nên khoảng cách giữa hai người rất gần.
Bạch Tô liếc nhìn Vương Tiểu Đồng, cô bất lực lắc lắc đầu: “Được rồi, đừng đi đoán mò chuyện của người khác nữa, sao có thể như thế được chứ…”
Có lẽ Bạch Tô cũng không hiểu về con người Thẩm Mạc Bá, thế nhưng cô biết, phụ nữ một khi đã có được một người đàn ông như Phó Vân Tiêu thì sẽ không bao giờ chấp nhận được một người đàn ông khác.
Vương Tiểu Đồng ném cho Bạch Tô một ánh mắt khinh bỉ: “Cậu không tin thì thôi, gần đây mình đang nghiên cứu về tâm lý yêu đương giữa đàn ông và phụ nữ nên có thể nhìn khá chuẩn đó, chúng ta cứ thử chờ xem.”
Bạch Tô cũng không tranh cãi với Vương Tiểu Đồng nữa, cô đi vào bên trong sau đó dặn dò Vương Tiểu Đồng một câu: “Đừng có nghiên cứu mấy thứ này nữa, cậu thử nghĩ xem, bây giờ cậu yêu đương với bạn trai của cậu mà trước khi yêu còn đi phân tích này nọ thì ai mà chịu nổi.”
Vương Tiểu Đồng không thèm để ý đến lời nói của Bạch Tô, cô ấy hừ lạnh một tiếng. Từ xa đã nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đang chơi xích đu phía dưới ngọn núi giả, bên cạnh còn có một cậu nhóc đẹp trai nữa chứ.
Vương Tiểu Đồng thấy thế liền mặc kệ Bạch Tô mà chạy tới chỗ Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý, vừa giúp tụi nhỏ đẩy xích đu vừa nói: “Ấy, bé con này, con lại dụ dỗ bé con nhà cô sau lưng cô rồi.”
Câu nói này rõ ràng là đang nói với Lương Giản Ý.
Nhưng mà Lương Giản Ý chưa trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Đồng mà đã có một giọng nói từ phía sau truyền tới.
“Cái gì mà dụ dỗ bé con nhà cô chứ? Là bé con nhà cô thích Lương Giản Ý nhà chúng tôi.”
Người nói câu nói này là Từ Sắt, trong tay anh ta đang cầm hai cốc sữa chua đi tới, rõ ràng là để đưa cho hai đứa nhóc này.
Khi nghe thấy câu nói của Vương Tiểu Đồng từ xa, anh ta liền đáp lại một câu.
Vốn dĩ Từ Sắt là kiểu đàn ông mà nếu đánh giá bằng ngoại hình thì giống như một tên công tử cợt nhả. Hôm nay Từ Sắt đã cạo tóc ở hai bên, ở giữa còn tết thành những bím tóc nhỏ, anh ta mặc một chiếc quần trắng phối cùng áo sơ mi xanh lam trông lại càng đỏm dáng hơn.
Thế nhưng… dường như hôm nay anh ta cùng Vương Tiểu Đồng không hẹn mà cùng mặc một chiếc áo giống nhau.
À, không đúng. Cái này phải gọi là đồ đôi.
Hôm nay Vương Tiểu Đồng mặc một chiếc áo sợ mi trắng có chiếc nơ hình bướm, phối cùng một chiếc quần nhung xanh lam, phía dưới kết hợp với một đôi giày màu trắng.
Dường như Vương Tiểu Đồng không thèm liếc nhìn lấy Từ Sắt một cái mà đã trả lời luôn: “Tiểu Bạch nhà chúng tôi xinh đẹp như vậy, người muốn chơi với con bé còn đang phải xếp hàng dài kia kìa, nhỉ?”
“Những cô gái để ý tới Giản Ý nhà chúng tôi có thể xếp dài bằng cái Vạn Lý Trường Thành đó.”
Từ Sắt cũng không chịu kém cạnh.
“Này, anh thích tranh cãi có đúng không?”
Vương Tiểu Đồng ngẩng đầu. Bởi vì Từ Sắt quá cao nên dường như cô phải ngẩng thật cao đầu lên mới có thể nhìn thấy anh ta.
Chiều cao của Vương Tiểu Đồng là 158 cm, mà chiều cao của Từ Sắc chắc cũng phải 185 cm.
Vừa vặn với độ chênh lệch chiều cao đẹp nhất.
Trước kia Bạch Tô cảm thấy Vương Tiểu Đồng không phải là người thích tranh cãi như vậy, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì thế?
Mà bên cạnh Bạch Tô cũng đang có hai đứa nhóc có cùng suy nghĩ với cô.
Lương Giản Ý nhảy từ trên xích đu xuống, sau đó chìa tay ra cho Bạch Tiểu Bạch: “Đi, hai cô chút ấy cãi nhau cái gì chứ, chúng mình đi chơi đi, ồn chết đi được.”
Nói xong thằng bé liền kéo tay Bạch Tiểu Bạch đi mất.
Lúc đi ngang qua Từ Sắt, thằng bé còn lấy hai cốc sữa chua trong tay anh ta sau đó đưa cho Bạch Tiểu Bạch, hai đứa vừa đi vừa uống trông rất vui vẻ.
“…”
Bạch Tô nhìn cảnh tượng trước mặt, cô có cảm giác bỗng dưng mình như người thừa vậy.
Từ Sắt cãi nhau với Vương Tiểu Đồng.
Còn con gái của mình thì vui vẻ đi chơi với con trai nhà người ta.
Cho dù tình trạng như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều có hai người.
Mà cô… chỉ còn thừa lại mỗi cô?
Bạch Tô do dự một lát, sau đó cô định tìm một chỗ nào đó để ngồi chờ.
Nhưng mà cô vừa mới xoay người thì bỗng dưng va phải một người. Cô vô cùng giật mình, lúc ngẩng đầu lên thì thấy không biết Phó Vân Tiêu đã tới từ lúc nào.
“Sao anh lại tới đây?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cô hỏi.
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn đang dõi theo bóng dáng của Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý, vó vẻ không chú ý đến câu hỏi của cô mà hời hợt trả lời.
“Thấy cô mãi vẫn chưa tới nên tôi ra ngoài này xem xem.”
“Bạch Tiểu Bạch rất đáng yêu.”
Trả lời xong câu phía trên, Phó Vân Tiêu lại tiếp tục nói thêm một câu nữa.
Câu nói này khiến Bạch Tô rất vui vẻ.
Thế nhưng tuy là mẹ ruột của Tiểu Bạch thế nhưng cô không thể thể hiện ra biểu cảm rằng cô là mẹ ruột của con bé được.
Thế nên liền nói: “Ừm, đáng yêu thì đáng yêu thế nhưng tiếc là IQ cũng chỉ ở dạng thường thôi.”
So sánh với Lương Giản Ý thì đúng là có sự khác biệt rất rõ rệt.
Rõ ràng là Lương Giản Ý vô cùng thông minh.
“Có thể là do IQ của ba mẹ nó cũng ở mức bình thường, thế nên đứa con khi sinh ra IQ cũng sẽ không cao lắm.”
Phó Vân Tiêu đương nhiên tin tằng mẹ của Bạch Tiểu Bạch chính là Vương Tiểu Đồng. Mà cô ấy còn đang đứng bên kia tranh cãi với Từ Sắt.
Nhìn qua thì cũng thấy có vẻ IQ không cao cho lắm.
Mà Bạch Tô nói xong cũng cảm thấy mình hơi vạ miệng, nói như vậy không phải đang tự bảo IQ của chính mình không cao hay sao…
“Nghe nói con gái di truyền từ ba, thế nên IQ của Tiểu Bạch không cao có lẽ liên quan tới ba của con bé.”
Bạch Tô cảm thấy chuyện chỉ số IQ cao hay thấp này chắc chắn không phải di truyền từ cô.
Phó Vân Tiêu thế mà cũng tỏ vẻ đăm chiêu sau đó gật gật đầu tán đồng với ý kiến của cô.
“Ừ.”
“Cô có thể suy nghĩ một chút chuyện đề nghị với chị dâu của cô hãy gả con bé cho Lương Giản Ý.”
Bạch Tô hoàn toàn không ngờ tới Phó Vân Tiêu có thể nói ra những lời như thế này.
Cô vô cùng kinh ngạc.
Cô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, do dự một lát sau đó mới nói: “Đây là thái độ của anh đối với trẻ con đấy à?”
Xem ra Phó Vân Tiêu cũng không giống với mấy vị phụ huynh bảo thủ thời phong kiến!
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn đang đặt trên bóng lưng của Bạch Tiểu Bạch ở phía xa, hắn không trả lời câu hỏi của Bạch Tô. Đúng lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Cô ta vừa dịu dàng gọi Phó Vân Tiêu một tiếng, vừa bước qua sà vào lòng của Phó Vân Tiêu.
Mộ Vãn Vãn có thể nhìn ra Phó Vân Tiêu cứ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Bạch.
Cô ta khẽ ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập tình yêu và sự dịu dàng vô hạn, hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Vân Tiêu, anh thích trẻ con lắm hả? Vậy em sinh cho anh một đứa con nhé, có được không?”
Đúng là đã biết rồi còn hỏi.
Trước kia Mộ Vãn Vãn cũng đã từng hỏi Phó Vân Tiêu về vấn đề này.
Phó Vân Tiêu cũng đã từ chối.