Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 697: Chương 697: Giết cô ta




“Cô đừng có giả vờ nữa! Trước đây cô gửi ảnh chụp đến để chọc tức tôi, để tôi đến kiếm chuyện với Bạch Tô, khiến Phó Vân Tiêu bắt bọn tôi đi, bây giờ thì hay rồi, Phó Vân Tiêu dạy dỗ bọn tôi đây này, anh ta cho người điều tra quán bar của Tạ Dương, kết quả điều tra ra hoạt động không mấy tốt đẹp gì, thẳng tay giam Tạ Dương vào trong ngục kia kìa.”

“Kết quả như cô mong muốn rồi chứ?”

Khóe mắt Vương Lâm lộ ra ánh mắt giễu cợt, căn bản không tin những lời ngây dại của Thời Hoan.

Tức giận làm càn, đánh người luôn cũng được.

“Tránh xa Tạ Dương ra!”

Vương Lâm đưa tay đẩy Thời Hoan một cái cảnh cáo, sau đó xoay người rời khỏi đây.

Cơn gió man mát thoảng bay ngang qua, trước cổng bệnh viện, hàng người vẫn ra ra vào vào đông đúc như lúc trước.

Gương mặt Thời Hoan đau rát, cô ta chưa từng bị người ta làm nhục, bị người ta đánh mắng như vậy.

Cô ta chật vật cúi đầu xuống, cắn chặt môi, thậm chí, cô ta còn chẳng để ý đến đôi môi mình bị cắn đến bật máu.

Một lúc lâu sau đó, Thời Hoan bỗng siết chặt nắm tay, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, cô ta nhìn về phía xa.

Tất cả mọi chuyện này đều là do Bạch Tô gây ra.

Cho nên, đương nhiên phải để Bạch Tô trả giá hết thảy!

Thời Hoan lấy điện thoại ra, tìm kiếm danh bạ một lúc lâu, bỗng nhiên cô ta chợt nghĩ đến một người, người này nhất định có thể giúp cô ta.

Bởi vì cô ta và người kia có cùng mục tiêu, đều muốn trả thù Bạch Tô, hơn hết, người này còn hiểu Bạch Tô hơn cả cô ta.

Tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được phương thức liên lạc, Thời Hoan gọi cho số điện thoại kia.

Điện thoại di động reo lên vài tiếng mới có người tiếp máy, qua điện thoại, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

“Ai thế?”

“Cô là... Mộ Vãn Vãn phải không?”

Thời Hoan hơi do dự một chút, hỏi một câu dò xét.

“Phải.”

Giọng điệu Mộ Vãn Vãn vẫn vô cùng điềm tĩnh.

“Tôi là Thời Hoan, là em gái của Phó Vân Tiêu.”

Quán cà phê Phi Thượng, một quán cà phê nhỏ bé giấu trong góc thành phố A.

Thời Hoan chọn một vị trí ngồi gần cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn thời gian.

Ngoài cửa vang lên âm thanh tiếng giày cao gót chạm đất “cạch cạch”, Mộ Vãn Vãn đeo một chiếc kính râm màu cà phê, cảnh giác mà nhìn một vòng, sau đó đi thẳng về phía Thời Hoan.

“Nói cụ thể tình huống cho tôi đi.”

Dường như Mộ Vãn Vãn không hề có ý định tháo kính xuống, cô ta ngồi xuống đối diện Thời Hoan, không hề có ý định tán gẫu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thời Hoan hơi do dự, sau đó nói hết đầu đuôi gốc ngọn toàn bộ mọi chuyện mà cô ta đã phải trải qua cho Mộ Vãn Vãn nghe.

Nói suốt hai tiếng đồng hồ, càng lúc Mộ Vãn Vãn càng nhíu chặt mày.

“Cô thấy sao, có vấn đề gì không?”

Sau khi kể lại xong, Thời Hoan nhìn Mộ Vãn Vãn, hơi nghi ngờ mà hỏi lại một câu.

“Cô sai rồi.”

Mộ Vãn Vãn nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu bình thản.

“Tôi sai ở đâu?”

Thời Hoan lại càng nghi ngờ hơn.

“Cách làm của cô quá ư là bánh bèo rồi.”

Dừng lại một chút, Mộ Vãn Vãn nói tiếp: “Cô muốn dùng cách làm một con bánh bèo đi tiếp cận Phó Vân Tiêu, đúng là rất rất khó, bởi vì phương diện bánh bèo nữ tính, Bạch Tô dày công tôi luyện hơn cô nhiều, cho nên cô ta có thể khống chế được.”

Thời Hoan trầm ngâm, gật gật đầu.

“Tôi hiểu rất rõ về Bạch Tô, cô ta giỏi nhất là ngụy trang cái dáng vẻ ủy khuất, hiền lành, vậy nhưng tung hứng đùa giỡn đâu ra đó, lúc cần giữ chừng mực, cô ta vẫn làm rất tốt, cho nên mới có thể nắm trọn Phó Vân Tiêu trong tay.”

Mộ Vãn Vãn tiếp tục giải thích.

“Tôi phải làm gì đây?”

Nghe Mộ Vãn Vãn phân tích như vậy, Thời Hoan càng nghe càng thấy cô ta nói rất chi là hợp lý.

“Cô không nên so bì tâm cơ với Bạch Tô, bởi vì cô không chơi nổi cô ta đâu. Muốn đối phó loại phụ nữ như cô ta, cô không nên ôm bất cứ mộng tưởng nào, phải thẳng thắn đối cứng với cô ta.”

Đặt cốc cà phê xuống, giọng nói kiên định mạnh mẽ của Mộ Vãn Vãn vang lên.

“Làm sao để đối cứng với cô ta?”

“Giết cô ta.”

Mộ Vãn Vãn nói ra ba chữ lạnh như băng, Thời Hoan không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đúng thật cô ta hận không thể khiến Bạch Tô chết đi, nhưng lúc thật sự muốn mưu sát Bạch Tô, cô ta lại do dự.

“Không cần phải cảm thấy tội lỗi gì hết, thủ đoạn của Bạch Tô còn độc ác hơn cả cô, cô cứ nghĩ lại những gì cô ta đã làm đối với cô đi, giết chết cô ta, chẳng qua cứ coi như cô thay trời hành đạo.”

Mộ Vãn Vãn kiên nhẫn giảng giải cho Thời Hoan, phân tích thủ đoạn độc ác loại bỏ đối thủ cạnh tranh mấy năm nay của Bạch Tô.

Cuối cùng, Thời Hoan khẽ cắn môi, cô ta gật đầu, dường như đã hạ quyết tâm.

“Vậy tôi phải làm thế nào đây?”

Sự mong ngóng lộ ra từ ánh mắt cô ta, cô ta chăm chú nhìn Mộ Vãn Vãn, hỏi.

Khóe môi Mộ Vãn Vãn cong lên, đạt được mong muốn, Mộ Vãn Vãn mỉm cười rồi xoay người, lấy một sấp văn kiện trong túi ra đưa cho Thời Hoan.

“Ở đây có ghi chép lịch trình hoạt động gần đây của Bạch Tô.”

Thời Hoan cúi đầu, vừa nhìn lịch trình vừa nghe kế hoạch của Mộ Vãn Vãn.

“Hiện giờ Bạch Tô đang chuẩn bị mở một resort nghỉ dưỡng, vài ngày nữa, cô ta sẽ đi khảo sát một bản làng, tôi đã nắm được tình hình rồi, an ninh bản làng này rất loạn, trong vài năm qua, tổng cộng đã có hơn mười vụ bắt cóc, mất tích các loại xảy ra ở đây, cho nên nếu như cô ta trùng hợp xảy ra chuyện ngay lúc đó, sẽ không ai nghi ngờ chuyện này.”

Mộ Vãn Vãn bình tĩnh phân tích quá trình, lại khiến Thời Hoan nghe đến sợ hãi khiếp vía.

“Sau đó phải làm sao nữa?”

Tâm tình của cô ta cũng bị Mộ Vãn Vãn thôi thúc.

“Sau đó...”

Khóe môi Mộ Vãn Vãn câu lên một nụ cười giễu cợt: “Sau đó đóng giả làm Bạch Tô, tiếp cận Phó Vân Tiêu.”

Mộ Vãn Vãn xúi giục, Thời Hoan chăm chú suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Đây là tài liệu về phong cách quần áo mà Bạch Tô thường hay mặc, còn có sở thích, hứng thú, tính cách, cách làm việc, cách phân tích báo cáo, cô cứ dựa theo cái này mà đóng giả làm cô ta.”

Nói xong, cô ta lấy một phần văn kiện khác trong túi ra đưa cho Thời Hoan.

Hai người ngồi tán gẫu một lúc, trao đổi các chi tiết về phi vụ bắt cóc này, sau đó Thời Hoan còn ngưỡng mộ mà nói cảm ơn Mộ Vãn Vãn, tiễn Mộ Vãn Vãn ra xe.

Quả nhiên, vài ngày sau, Bạch Tô thật sự đi khảo sát một bản làng bên cạnh.

Nghĩ sẽ không gặp chuyện gì nên Bạch Tô chưa từng đưa tài xế theo, chỉ dặn dò thư ký làm việc rồi một mình lái xe theo điều hướng đi đến bản làng.

Bản làng rất dốc, cũng không nằm trong thành phố A, Bạch Tô cẩn thận lái xe lên núi.

Lái đi khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng gần đến bản làng rồi, bỗng dưng hai nhóm dân thôn cởi trần xuất hiện trên đường, chặn đường đi của cô, nhao nhao đứng giữa đường, còn cầm theo gậy gộc và vũ khí tự chế để săn thú trên tay.

Hai nhóm người nhốn nháo xô xô đẩy đẩy, dùng ngôn ngữ mà Bạch Tô không hiểu để giao tiếp với nhau, xem ra hình như bọn họ muốn đánh nhau thì phải.

Bạch Tô đành phải dừng xe trên con đường dốc, mở cửa đi xuống xe.

Đứng trên đường lên núi, Bạch Tô nhìn đám người bọn họ xoa xoa tay, cũng cảm thấy có hơi sợ.

Nhưng lái xe một lúc lâu như vậy, vất vả mới lên được đến đây, cứ thế mà trở về thì có hơi không cam lòng.

Bạch Tô lấy hết can đảm, giả vờ như không thấy tình cảnh trước mặt, chuẩn bị lặng lẽ đi vào trong khảo sát.

“Cô muốn làm gì?”

Một giọng nói không đạt tiêu chuẩn phổ thông truyền đến tai Bạch Tô.

Bạch Tô dừng bước lại, một người đàn ông vạm vỡ mình trần đi đến, hung ác đánh giá Bạch Tô.

“Công ty của tôi dự định sẽ mở một resort nghĩ dưỡng cho nên tôi đến đây khảo sát môi trường một chút.”

Ngoài mặt, Bạch Tô bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng lại bồn chồn muốn chết.

“Resort gì cơ? Khảo sát môi trường gì, muốn đi qua vậy giao phí giao thông đi.”

Tiếng phổ thông pha trộn với ngôn ngữ bản địa, người đàn ông vạm vỡ mình trần đứng chắn lối đi của Bạch Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.