Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 836: Chương 836: Hoàn toàn không ngăn cản được




Văn không nhịn được liền nhíu mày càng chặt.

"Nếu như tôi nói không thì sao đây?"

Văn không yếu thế chút nào liền công kích.

Nhưng mà nói đến đây An Đạt dường như đã không còn chút hứng thú vào để trao đổi với Văn, ngay sau đó anh ta đang ngồi trên sô pha liền đứng dậy, chỉ bình tĩnh nhìn Văn một cái, sau đó liền đi ra phía ngoài cửa.

"Nếu như cô nói không, vậy tôi chỉ có thể dùng phương thức của mình để báo thù thôi."

Âm điệu của An Đạt không cao, nhưng anh ta nói mỗi từ đều giống như là có sức nặng nghìn cân vậy, đập vào trong lòng của Văn.

Hình như chưa bao giờ bị người khác uy hiếp qua, Văn nhìn bóng của An Đạt, siết chặt nắm đấm ở tay, mãi cho đến khi anh ta biến mất khỏi tầm mắt mới từ từ buông tay ra.

"Giúp tôi điều tra Phó Vân Tiêu đang ở đâu."

Sau khi nhìn thấy An Đạt rời đi, Văn cầm lấy điện thoại di động lên gọi điện thoại cho thư ký.

Cô ta ghét nhất là mình bị người khác uy hiếp cho nên cô ta nhất định phải nắm chắc được quyền chủ động trong tay mình.

Cùng lúc đó, Vườn nghỉ mát Mục Viên thành phố A.

Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn tài liệu, Phó Cảnh Hoài ngồi bên cạnh, một câu cũng không nói gì, hình như đang đợi Phó Vân Tiêu mở lời trước.

"Mấy dự án này tiếp tục dựa theo phong cách kinh doanh của anh."

Phó Vân Tiêu giọng nói rất nhẹ, nghe lại không giống như dặn dò, mà giống như là truyền đạt.

"Tôi biết kinh doanh đối với anh lại không phải là chuyên ngành của anh, nếu như để cho tôi tiếp tục kinh doanh thì công ty rất có khả năng sẽ sập."

Giọng nói của Phó Cảnh Hoài có chút lo lắng, lại lần nữa nhấn mạnh tính chất quan trọng với Phó Vân Tiêu.

"Không đâu, tôi tin tưởng anh."

Phó Vân Tiêu gật đầu, buông tay để cho Phó Cảnh Hoài đi làm.

Mặc dù vẫn có chút nghi ngờ nhưng Phó Cảnh Hoài vẫn gật đầu một cái không hỏi gì nữa.

"Đúng rồi, dựa theo sắp xếp của anh, Văn đã thu mua 30% cổ phần rồi, tiếp sau đây anh muốn tính toán làm như thế nào?"

Ngữ khí của Phó Cảnh Hoài vô cùng nghiêm túc, từ khi Phó Vân Tiêu chuẩn bị làm hàng loạt hành động này, anh lại có chút không hiểu được.

"Đợi."

Phó Vân Tiêu gõ nhẹ ngón tay trỏ có tiết tấu vào bàn, khóe môi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đã được định liệu trước chỉ nhà Phó Cảnh Hoài nói mỗi một từ này.

"Đợi?"

"Đợi cái gì?"

Rất hiển nhiên, Phó Cảnh Hoài lại càng không hiểu ý đồ của anh.

Biết Phó Cảnh Hoài cũng là vì tốt cho anh, Phó Vân Tiêu nhìn Phó Cảnh Hoài bắt đầu chăm chú giải thích, "Tôi đang đợi Văn và tên đứng trong bóng tối đằng sau của cô ta xảy ra tranh chấp mà lộ ra sai sót."

Đều là người thông minh, chỉ cần giải thích có một câu Phó Cảnh Hoài liền hiểu ra kế hoạch của Phó Vân Tiêu.

Anh ta lúc này mới gật gật đầu, đang chuẩn bị nói một ý khác thì lúc này điện thoại di động của anh ta bỗng nhiên vang lên.

Trên màn hình điện thoại di động sáng hiện lên cái tên "Chu Sa".

Tình trạng bình thường, Chu Sa sẽ không gọi điện thoại cho anh lúc này trừ phi là gặp vài vấn đề khó giải quyết.

"Không hay rồi, Bạch Hà mất tích rồi, bây giờ Bạch Tiểu Bạch vẫn luôn muốn đi tìm Bạch Hà, tôi hoàn toàn không ngăn được con bé."

Trong điện thoại, giọng của Chu Sa rất sốt ruột.

"Tôi biết rồi, tôi lập tức về xử lý, cô giữ chắc Bạch Tiểu Bạch trước."

Phó Cảnh Hoài sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, dặn dò một câu sau đó cúp điện thoại.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng nghe thấy Phó Cảnh Hoài nhắc đến tên Bạch Tiểu Bạch hơn nữa nhìn biểu cảm của Phó Cảnh Hoài dường như sự việc có chút nghiêm trọng.

"Làm sao vậy? Là Bạch Tiểu Bạch xảy ra chuyện sao?"

Dính đến Bạch Tiểu Bạch, Phó Vân Tiêu liền căng thẳng lên.

"Không hoàn toàn là chuyện của Tiểu Bạch."

Phó Cảnh Hoài không nhịn được lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, biết Phó Vân Tiêu sốt ruột cho con gái yêu, anh ya cũng không thừa nước đục mà thả câu.

"Bạch Hà mất tích rồi, bây giờ Bạch Tiểu Bạch cố chấp muốn đi tìm Bạch Hà, tôi bảo Chu Sa giữ ổn định tâm trạng của con bé."

Tiếp sau, Phó Cảnh Hoài lại giải thích nội dung trong điện thoại cho Phó Vân Tiêu.

Nghe thấy không phải là Bạch Tiểu Bạch xảy ra sự cô, Phó Vân Tiêu mới nhẹ nhõm hơn.

"Vậy nếu như vậy chỉ có thể nhờ anh về một chuyến thôi, tôi vẫn không tiện để lộ diện."

Dừng lại một lúc Phó Vân Tiêu mới nhìn Phó Cảnh Hoài nói một câu.

Phó Cảnh Hoài gật đầu, không nói gì.

"Mặt khác, chuyện này trước tiên không cần để cho Bạch Tô biết, tôi lo lắng trong chuyện này có vấn đề, nói thật tôi vẫn luôn hoài nghi thân phận của Bạch Hà."

Do dự một lúc Phó Vân Tiêu vẫn là nói ra suy đoán của mình với anh ta.

"Đã hiểu."

Nghe xong lời của Phó Vân Tiêu, Phó Cảnh Hoài nghiêm túc gật đầu.

Lại tùy tiện nói thêm vài câu, Phó Cảnh Hoài liền đặt vé máy bay chuyến bay gần nhất bay thẳng về để xử lý chuyện này, chỉ là khi Phó Cảnh Hoài vừa bay về vừa xuống máy bay điện thoại của anh ta lại vang lên, là thư ký gọi điện thoại đến.

Cúi đầu nhìn một cái, tổng cộng có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Phó Cảnh Hoài lông mày liền cau lại, dễ dàng nhận thấy công ty cũng lại gặp phải tình huống khẩn cấp rồi.

"Tổng giám đốc Phó, không hay rồi, người liên lạc hạng mục hợp tác giữa chúng ta và tổng giám đốc Tôn đã mang theo tiền bỏ trốn rồi, đồng thời còn mang theo tất cả tài liệu của dự án đi nữa."

Nhận được điện thoại, giọng của thư ký nói vô cùng sốt ruột.

"Chuyện khi nào vậy?"

Giọng nói của Phó Cảnh Hoài vẫn bình tĩnh như cũ, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.

"Nửa tiếng trước mới biết được sự việc này, đã báo cảnh sát rồi, thế nhưng bây giờ tổng giám đốc Tôn một mực muốn một câu trả lời hợp lý."

Giọng nói của thư ký có chút do dự, câu hỏi mang tính chất thăm dò hướng về Phó Cảnh Hoài.

"Chuyện này để tôi giải quyết đi."

Thoáng suy nghĩ, Phó Cảnh Hoài nói như vậy với thư ký, liền chuẩn bị cúp điện thoại.

"Đợi đã tổng giám đốc Phó."

Điện thoại vẫn chưa đặt xuống, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gọi của thư ký dường như vẫn còn có chuyện chưa nói xong.

"Còn có chuyện gì sao?"

Phó Cảnh Hoài vẫn bình tĩnh như vậy, nghe không ra được ngữ khí biến hóa của cô ta là cái gì.

Cô lúc này mới do dự liền bổ sung thêm một câu "Ngoài ra, Tổng giám đốc Văn vừa đến công ty hình như muốn tổ chức họp hội đồng quản trị..."

Thư ký thiện chí nhắc nhở.

"Ừm."

Gật đầu, Phó Cảnh Hoài lúc này mới cúp điện thoại.

"Thực sự là đau đầu."

Cúp điện thoại, Phó Cảnh Hoài không nhịn được liền xoa xoa thái dương.

Tuy rằng Phó Cảnh Hoài có thiên phú kinh doanh, nhưng dù sao kinh nghiệm thực chiến của anh ta vẫn là quá ít, lúc này lại gặp phải vấn đề thế này bắt đầu từ từ lộ ra bản thân hết cách không năng lực.

Đang suy nghĩ, điện thoại của anh ta lại vang lên là Văn gọi điện đến.

"Tổng giám đốc Phó, anh bây giờ đang ở đâu, chuyện dự án của tổng giám đốc Tôn anh dự định làm như thế nào?"

Không có bất kỳ sự hỏi han nào, Văn trực tiếp tìm Phó Cảnh Hoài để nói chuyện.

"Tôi đang không ở thành phố A."

Văn rất rõ ràng biết Phó Cảnh Hoài thời gian này không ở đây mới gọi điện thoại, tuy rằng trong điện thoại hỏi là đang ở đâu, trên thực tế Văn đã nắm được toàn bộ hành tung của Phó Cảnh Hoài.

"Không ở thành phố A?"

Trong điện thoại, ngữ điệu của Văn nhẹ nhàng giương lên, nghe không ra là vui hay là châm chọc.

"Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể tổ chức đại hội cổ đông cấp tốc thương lượng đưa ra một phương án giải quyết, mau chóng để tránh tổn hại, tránh gây ra tổn thất lớn hơn cho Vân Thượng."

Nghe Văn giải thích, hợp tình hợp lý thực sự là đang suy nghĩ cho Vân Thượng.

Thận trọng xem xét cách dùng từ và ngữ khí của cô, rất rõ ràng là bắt được khe hở Phó Cảnh Hoài không ở đây, bề ngoài là đang giải quyết vấn đề trên thực tế chính là đang biến tướng đoạt quyền, dựng lên uy vọng.

Thế nhưng cho dù biết ý đồ của Văn, Phó Cảnh Hoài trong thời gian ngắn cũng không thể trở lại được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.