Phó Vân Tiêu bực bội khoát tay kêu Lâm Đạt ra ngoài. Lúc Lâm Đạt chuẩn bị ra ngoài, hắn còn kêu cô ấy tắt điện đi, cả người Phó Vân Tiêu chìm trong bóng tối của căn phòng.
Trong bóng tối, thỉnh thoảng vẫn lóe lên vài ánh điện nhân tạo từ thế giới bên ngoài chiếu vào thế nhưng bây giờ hắn chỉ muốn yên lặng ngồi ở trong bóng tối một lát.
Thế nhưng hắn ngồi chưa được bao lâu thì lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Phó Vân Tiêu mất kiên nhẫn nói hai tiếng “mời vào”, trong giây lát cả căn phòng lại sáng bừng lên.
Lâm Đạt bật đèn lên, cô ấy lúng túng đứng ở cửa. Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Phó Vân Tiêu thế nhưng cô ấy bất đắc dĩ lên tiếng: “Tổng… tổng giám đốc Phó, điện thoại riêng của anh bật chế độ im lặng nên trong nhà đã gọi điện tới phòng thư ký, tôi không còn cách nào khác nên mới tới thông báo cho anh.
“Nhà nào?”
Sau khi ly hôn với Bạch Tô, Phó Vân Tiêu rất ít khi nhắc tới chữ “nhà”. Vì thế khi Lâm Đạt nhắc tới điện thoại của nhà hắn liền mù mịt, điện thoại của nhà là điện thoại nào chứ.
“Là điện thoại từ nhà họ Phó, do quản gia gọi tới ạ. Kêu anh lập tức về nhà một chuyến.”
“Gì?”
Ánh mắt Phó Vân Tiêu hơi nhíu lại, hắn lạnh lùng quan sát nét mặt của Lâm Đạt.
Lâm Đạt đứng thẳng người, tiếp tục trả lời: “Tôi đoán là… liệu có phải liên quan tới việc thông báo chuyện kết hôn vừa rồi hay không?”
Lúc này Phó Vân Tiêu mới thu lại vẻ mặt đằng đằng sát khí của mình, hắn cầm cốc nước trên bàn uống một hơi cạn sạch. Lần thứ hai nhìn về phía Lâm Đạt hắn đã khôi phục lại nét mặt lạnh lùng như mọi khi, hắn dặn dò: “Tôi biết rồi. Cô gọi điện cho Vãn Vãn kêu cô ấy đợi tôi ở cổng biệt thự sau đó sẽ cùng nhau về nhà họ Phó.”
“Vâng.”
Lâm Đạt thấy Phó Vân Tiêu đã khôi phục lại nét mặt như trước thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm sau đó nhanh chóng đi làm việc mà Phó Vân Tiêu đã dặn dò.
Nửa tiếng sau Phó Vân Tiêu tới đón Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn vừa nghe thấy tin phải về họ Phó thì cô ta trang điểm rất cẩn thận. Mộ Vãn Vãn dựa theo những gì cô ta biết về sở thích của ông Phó mà trang điểm. Hôm nay cô ta chỉ trang điểm nhẹ, thả tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc váy đen vintage của Chanel, tay cầm chiếc ví màu hồng nhạt, đôi giày đế bằng đã làm tôn lên khí chất của cô ta, trông vô cùng thanh lịch.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu cũng chỉ dừng mắt ở trên người Mộ Vãn Vãn vỏn vẹn 5 giây sau đó lêu cô ta lên xe rồi lái xe về hướng nhà họ Phó.
Suốt đường đi, Phó Vân Tiêu không hề nói với Mộ Vãn Vãn một câu nào cả.
Mặc dù trong lòng Mộ Vãn Vãn đã quyết tâm giữ vững tinh thần của mình thế nhưng trước khi xuống xe cô ta vẫn làm bộ làm tịch hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Hôm nay… liệu có xảy ra vấn đề gì không? Ông Phó vẫn luôn không thích em.”
“Có anh ở đây!”
Phó Vân Tiêu dừng xe xong sau đó đáp lại Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn lập tức nở một nụ cười mãn nguyện. Thứ mà cô ta đợi chính là câu nói này.
Sau đó cô ta sải nhanh bước chân đuổi theo Phó Vân Tiêu, nhẹ nhàng khoác tay hắn rồi sánh vai cùng nhau đi vào nhà họ Phó.
Vừa mới vào cửa liền cảm nhận được khí thế uy nghiêm của nơi đây. Lúc Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu bước vào nhà thì nhìn thấy Phó Vân Tỷ đang chơi game. Thấy hai người họ vào nhà, ánh mắt của anh ta cũng chẳng thèm ngước lên mà chỉ hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Anh Vân Tiêu, chơi “ăn gà” không?”
Phó Vân Tiêu nhìn Phó Vân Tỷ, hắn chỉ đáp lại một câu: “Đã bao giờ chú thấy anh chơi mấy loại game này chưa?”
Lúc này Phó Vân Tỷ mới đặt điện thoại xuống sau đó đứng dậy, anh ta chậm rãi đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu, nói: “He he, cũng đúng. Anh hai thích người thật hơn mà.”
Mấy câu nói này được Phó Vân Tỷ nhấn nhá rất có nhịp điệu lại còn khó hiểu nữa vì thế khiến cho Mộ Vãn Vãn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đầu tiên, Mộ Vãn Vãn không chơi game. Vì thế cô ta không biết game “ăn gà” mà Phó Vân Tỷ nói là game gì thế nhưng chữ “gà” khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Tiếp theo Phó Vân Tỷ còn nói thêm hai chữ “người thật” ở phía sau. Mộ Vãn Vãn nghe đi nghe lại liền thấy hình như Phó Vân Tiêu thích “người gà” thật.”
Phó Vân Tiêu không thèm đểy ý tới Phó Vân Tỷ, hắn chỉ hỏi: “Ông Phó đang trên lầu à? Anh lên gặp ông ấy.”
“Đừng đừng đừng, anh cả vẫn chưa về mà. Nghe nói lần này anh cả về nhà là có chuyện quan trọng cần tuyên bố, có vẻ như lần này nhà họ Phó chúng ta đúng là song hỷ lâm môn đó.”
Khi mọi người nói chuyện, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn ra phía cửa. Đúng lúc này liền nhìn thấy Phó Lôi Minh và Từ Trường Thư đang chậm rãi bước vào, theo sau bọn họ còn có một cô gái. Cô ấy đi một đôi giày thủy tinh kết hợp với chiếc váy ngắn màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy cô gái này rất có cá tính.
Nhưng cách ăn vận như thế lại rất không có khí chất.
Thế nhưng Từ Trường Thư lại vô cùng khách sáo với cô ấy, nói: “Chu Sa, con ngồi xuống trước đi, Phó Cảnh Hoài sắp về rồi.”
“Chu Sa.”
Phó Vân Tỷ đang ngồi ở phía xa, lúc anh ta nghe thấy cái tên “Chu Sa” liền phì cười.
Phó Vân Tỷ đưa mắt quan sát cô ấy, không kìm nén được mà hỏi một câu: “Vì thế cô mới cố ý mặc váy đỏ để cho nó hợp với cái tên đó hả?”
Đúng lúc này ông Phó đã chậm rãi đi từ trên lầu xuống.
Ông nhìn thấy Mộ Vãn Vãn trước nhưng không thèm đếm xỉa gì tới cô ta mà ánh mắt lại chuyển sang nhìn về phía Chu Sa, ông hỏi: “Đây là…”
“Ba, đây là bạn gái giới thiệu cho Phó Cảnh Hoài. Bọn con dẫn con bé tới cho ba xem trước.
“Tốt… tốt lắm. Vẫn tốt hơn cái đứa mà chuẩn bị kết hôn tới nơi rồi mới thông báo cho ông già này biết! Chỉ có Cảnh Hoài là hiếu thuận thôi!”
Ông Phó không thèm liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu mà chỉ lên tiếng khen ngợi Phó Lôi Minh.
“Con tên là gì?”
Câu hỏi này là hỏi Chu Sa.
“Chu Sa ạ.”
Chu Sa đứng dậy, cô ấy mỉm cười với ông Phó sau đó trả lời một cách rất thoải mái.
“Chu Sa có tác dụng khử độc, rất tốt!”
Ông Phó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bành sau đó khen ngợi.
Mộ Vãn Vãn vô thức nhìn về phía Phó Vân Tiêu sau đó xụ mặt xuống.
Rõ ràng ông Phó đang khiến cho cô ta cảm thấy khó xử.
Rõ ràng ông Phó chướng mắt với cô ta.
Lúc này Phó Vân Tiêu liền nắm chặt tay Mộ Vãn Vãn sau đó đứng dậy nói với ông Phó: “Tôi và Vãn Vãn còn có việc, chúng tôi về trước đây.”. Truyện Bách Hợp
Nói xong Phó Vân Tiêu liền kéo tay Mộ Vãn Vãn đi ra phía cửa.
Đúng lúc nhìn thấy Phó Cảnh Hoài đang bước vào.
“Đứng lại!”
Câu nói này là của ông Phó. Ông ấy tức giận đứng bật dậy nói với Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không hề quay đầu nhìn lại, hắn chỉ nắm chặt tay Mộ Vãn Vãn sau đó dẫn cô ta rời khỏi nhà họ Phó.
Sau khi lên xe Mộ Vãn Vãn mới cảm động nhìn về phía Phó Vân Tiêu, nói: “Vân Tiêu, em đã cho rằng tình cảm giữa chúng ta đã nhạt rồi, thế nhưng hôm nay em mới phát hiện ra thực ra anh yêu em. Anh vẫn sẽ là người đàn ông ở bên cạnh bảo vệ em!”