Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 384: Chương 384: Hợp đồng thuê nhà




Lúc Bạch Tô nói câu nói này, cô hoàn toàn nổi giận!

Bên cạnh, Lâm Đạt kéo hành lý vẫn đứng ở chỗ cũ hoàn toàn không biết mình phải phản ứng như thế nào... Nên đi hay không?

Nên làm hay không?

Anh ta đánh ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Phó Vân Tiêu, chờ đợi Phó Vân Tiêu ra chỉ thị, chỉ thấy Phó Vân Tiêu quay sang Lâm Đạt khoát tay nói: “Cứ đi đi."

Vừa nghe thấy câu này, Lâm Đạt cảm thấy vui vẻ giống như là phạm nhân thời cổ đại nghe thấy Hoàng đế bảo hôm nay đại xá thiên hạ, lập tức kéo va ly nhanh chóng bỏ trốn, trực tiếp ra khỏi biệt thự.

Bạch Tô nhìn Lâm Đạt đi nhanh như vậy, vội vàng muốn ngăn Lâm Đạt, nhưng, cũng đã không còn kịp.

Cô nhìn những chiếc va ly để ở dưới đất kia.

Chẳng lẽ Phó Vân Tiêu cảm thấy anh cho Lâm Đạt đi, vali cô để ở đây thì không có ai có thể giúp cô, cô không đi được chắc?

Quá khinh thường cô rồi đó!

Bạch Tô bước đến trước va ly, cúi xuống dựng va ly lên, một tay khác lại nhấc lên vali nhỏ của Erica muốn đi ra ngoài.

Phó Vân Tiêu nhìn một loạt động tác của Bạch Tô lúc này, nhíu mày, cuối cùng sải chân dài bước đến trước mặt Bạch Tô ngăn cản cô.

Người đàn bà này, thật là quật cường.

"Một mình em không mang hết những hành lý này, cứ vội đi đến vậy à?"

Phó Vân Tiêu cau mày nhìn dáng vẻ Bạch Tô lúc này, hỏi.

Bạch Tô cũng không nhìn Phó Vân Tiêu, quyết ý phải đi, nói: “Tôi một lần không dọn hết thì tôi dọn một lần nữa, dù sao tôi không muốn sống chung với loại người không tôn trọng nhân quyền như anh Phó Vân Tiêu, càng không muốn tiếp nhận biệt thự của loại người không tôn trọng nhân quyền như anh Phó Vân Tiêu."

"Tôi làm cài gì mà không tôn trọng nhân quyền?"

Phó Vân Tiêu ung dung nhìn Bạch Tô, hỏi.

Bạch Tô cau mày ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh không được tôi đồng ý đã dọn hành lý của tôi đến đây chính là không tôn trọng nhân quyền của tôi."

"Được rồi, nếu như tôi tôn trọng nhân quyền thì em sẽ chịu vào ở đúng không, bây giờ em tức giận tôi không tôn trọng ngươi nhân quyền có đúng hay không?"

Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, anh cẩn thận nhìn chằm chằm Bạch Tô hỏi.

Bạch Tô nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, Phó Vân Tiêu cũng đã quay sang Bạch Tô nói: “Tốt lắm, cô Bạch, tôi cầm hành lý của em, thông báo cho em một tiếng, lát nữa tôi sai người đem hành lý của em trở về, sau đó lại thông báo cho em một lần nữa, đem hành lý của em dọn đến đây, có được hay không?"

"Như vậy thì coi như là tôn trọng nhân quyền rồi còn gì."

" Ừ."

Bạch Tô nói.

"Được rồi, em ở lại đây đi."

Phó Vân Tiêu hài lòng nghe thấy câu trả lời của Bạch Tô, cười nói với Bạch Tô.

Bạch Tô chợt sửng sốt... Kỳ lạ, rõ ràng đã vừa mới cự tuyệt Phó Vân Tiêu, tại làm sao lập tức lại bị Phó Vân Tiêu vặn vẹo bảo cô ở lại thế này?

Bạch Tô cau mày, nói với Phó Vân Tiêu: “Tôi không muốn nói vấn đề này với anh nữa, dù sao tôi không muốn ở đây."

"Vậy bây giờ là em nói không giữ lời."

Phó Vân Tiêu còn vô lại đùa cợt.

Nói với Bạch Tô.

Erica vẫn đứng ở lầu hai, nhìn ba mẹ ở lầu dưới gây gổ, lần đầu tiên cậu bé thấy mình mẹ nhỏ mọn như vậy, tranh cãi vô lý cùng Phó Vân Tiêu.

Trước kia Bạch Tô ở với Lâm Lập rõ ràng lúc nào cũng hết sức biết điều biết chuyện.

Cho tới bây giờ Erica chưa từng thấy mẹ mình như vậy, cậu bất đắc dĩ nhún vai, than thở một tiếng, than thở giùm Phó Vân Tiêu, xem ra... Bị đàn bà làm khó cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.

Cậu quyết định ra tay.

Cậu từ tầng hai đi từ từ xuống tầng một, lạnh nhạt bước đến bên cạnh Bạch Tô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô nói một câu: “Mẹ, chúng ta ở đây có được hay không? Con không muốn ở trong khách sạn."

Erica rất ít dùng giọng nói trẻ thơ đúng tuổi nói chuyện với Bạch Tô, hơn nữa còn là nũng nịu con trai giọng, khiến cho Bạch Tô nhất thời hơi nghi ngờ.

Nhưng cũng không cần phải nói với Phó Vân Tiêu với cái giọng hết sức ương ngạnh kia, rõ ràng cô đổi giọng tương đối ôn hòa nhìn Erica nói.

"Tại sao con muốn ở đây? Nếu như con muốn ở, mẹ tìm cho con một ngôi biệt thự cho thuê."

"Bởi vì như vậy thì con có thể theo chú Phó học tập, mẹ, con đã nhận chú Phó làm thầy rồi, hy vọng chú ấy có thể dạy cho con kiến thức văn hóa, hơn nữa hy vọng chú ấy có thể dạy con một vài kỹ thuật về mạng internet mà con không biết. Chú Phó là chuyên gia cao cấp, cho tới bây giờ con chưa từng phục một ai như chú ấy."

Phó Vân Tiêu nghe Erica ở bên cạnh khen mình, nghe hết sức sướng lỗ tai.

Erica nói đều là những gì cậu bé nghĩ trong lòng, nếu không phải lần này vì giúp Phó Vân Tiêu giải quyết mẹ của cậu, cậu sẽ không mở miệng nói ra những điều buồn nôn như vậy.

Không biết làm sao, Erica thật sự là vì ba mẹ mà cống hiến quá nhiều.

Bạch Tô nghe Erica nói hơi bất ngờ, cô biết về phương diện máy tính, Erica là thiên tài, hơn nữa trước kia Erica cũng không có ai dẫn dắt, nếu như có người dạy cậu đương nhiên là quá được. Nhưng trước kia khi mời thầy cho Erica, kết quả đều bị Erica đánh bại, chủ động nghỉ việc.

Cho nên lần này Erica chủ động nói ra muốn Phó Vân Tiêu làm thầy dạy mình, Bạch Tô liền không còn gì nói.

Dẫu sao, nhà Bạch Tô hết sức chú trọng giáo dục.

Bạch Tô khổ sở nhìn Erica, Erica đến gần Bạch Tô dùng biểu cảm hết sức đáng yêu nhìn Bạch Tô nói: “Mẹ, mẹ gật đầu đi mà, mẹ có thể chăm sóc con học hành, hơn nữa còn đôn đốc con, bảo đảm con sẽ rất ngoan ngoãn."

Bạch Tô vẫn có chút khó chịu.

Nhưng mà, cô vẫn gật đầu vì Erica.

Erica thấy Bạch Tô gật đầu, liền bắn cho Phó Vân Tiêu một ánh mắt đắc ý.

Ừ... Chính xác mà nói là ánh mắt thị uy.

Chính là ở nói với Phó Vân Tiêu, ba thật vô dụng, con ra mặt là đâu vào đấy.

Phó Vân Tiêu trực tiếp trả cho Erica một nụ cười tươi rói.

Erica giải quyết chuyện này sau một giây đồng hồ, sau khi Bạch Tô đồng ý cậu có thể ở lại, Erica liền lập tức lên lầu, chỉ còn lại Bạch Tô cùng Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Phó Vân Tiêu, lòng cảm thấy mệt mỏi.

Mỗi một giây đối diện với Phó Vân Tiêu đều cảm thấy lòng mệt mỏi. Cô nhìn Phó Vân Tiêu, bất đắc dĩ nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Mặc dù Erica quyết định ở đây, nhưng tôi muốn ký ba điều khoản với anh."

"Được, em cứ nói."

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, trực tiếp đồng ý.

Bạch Tô lại nói: “Cho tôi mượn máy tính và máy in của anh."

Phó Vân Tiêu chỉ chỉ vị trí thư phòng.

Bạch Tô đi đến thư phòng, một lát sau liền đi ra, trong tay cầm thêm hai trang giấy.

Cô bước đến trước mặt Phó Vân Tiêu, đưa hai trang giấy cho Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhìn thấy hai trang kia, bất ngờ thấy trên giấy lại là: Hợp đồng thuê nhà.

Chân mày Phó Vân Tiêu trong nháy mắt liền nhíu lại thật chặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.