Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 88: Chương 88: Khóc trong bất lực




Tay của Mộ Vãn Vãn nắm rất chặt, thế nhưng Phó Vân Tiêu không hề có ý định dừng lại. Hắn cầm chìa khóa xe sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

Mộ Vãn Vãn đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Phó Vân Tiêu. Cô ta nhìn theo bóng dáng vội vã mà dứt khoát đó một hồi lâu. Mộ Vãn Vãn nghiến răng trèo trẹo sau đó nhanh chóng đi theo.

Lúc Phó Vân Tiêu xuống tới gara để xe thì nhìn thấy Mộ Vãn Vãn vội vã chạy tới. Ý định của Mộ Vãn Vãn đã rất rõ ràng, Phó Vân Tiêu cũng chẳng ngăn cản, mặc kệ Mộ Vãn Vãn leo lên xe.



Lúc Bạch Tô bị gọi đến văn phòng của viện trưởng, y tá liền ra ngoài.

Văn phòng của viện trưởng được trang trí theo phong cách cổ xưa. Viện trưởng ngồi trong văn phòng cảm giác khá uy nghiêm, thế nhưng trên mặt lại nở một nụ cười rất ôn hòa.

“Bác sỹ Bạch, mời ngồi.”

Viện trưởng khách sáo nói với Bạch Tô. Bạch Tô do dự một lát sau đó ngồi xuống theo lời mời của viện trưởng.

Viện trưởng thở dài một hơi sau đó chậm rãi đứng dậy: “Thật ra hôm nay tôi gọi cô tới đây là có chuyện khó nói.”

Bạch Tô có thể cảm nhận được sự khó xử của viện trưởng. Cô nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ nhàng nói: “Viện trưởng, ông có việc gì thì cứ nói đi ạ.”

Mặc dù Bạch Tô đã ngỏ lời thế nhưng viện trưởng cũng không có trực tiếp nói ra.

Viện trưởng vẫn khó xử như trước, ánh mắt nhìn xa xăm một hồi lâu sau đó mới lên tiếng: “Bệnh viện này được xây dựng từ 50 năm trước, lúc đó tôi và bà xã thành lập nên bệnh viện này là bởi vì… chúng tôi hy vọng có thể làm một nơi nghiên cứu tốt. Bệnh viện tư nhân ở nước ngoài rất nhiều thế nhưng ở trong nước thì rất hiếm gặp.”

“Để có thể cung cấp những dịch vụ tốt nhất, có thể nói bệnh viện chúng ta có những bác sỹ có chuyên môn nhất cả nước, vì thế cũng có rất nhiều trở ngại. Thế nhưng chúng tôi đều cố gắng khắc phục, thậm chí còn đưa ra những điều kiện để dịch vụ y tế ở đây càng tốt hơn.”

Viện trưởng vẫn kể lại chuyện quá khứ, Bạch Tô cũng không thể ngắt lời.

Nhưng mà cô có thể nghe ra viện trưởng có điều gì khó nói nên mới dài dòng như vậy.

Vì thế cô do dự một lát sau đó mới nói với viện trưởng: “Viện trưởng, ông gọi tôi tới đây chắc chắn là có chuyện muốn nói, hay là ông cứ nói thẳng ra đi.”

Viện trưởng nhíu mày, có thể nhìn ra vẻ bất lực trong đôi mắt của ông.

“Phó Cảnh Hoài là bác sỹ mà tôi phải hao tâm tổn sức lắm mới mời về được, mà lúc đó điều kiện của bác sỹ Phó là dẫn theo bác sỹ Bạch tới đây.”

“Ừm.”

Bạch Tô đáp lại viện trưởng.

Lúc này, viện trưởng đưa cho Bạch Tô một tập tài liệu, bên trong nặng trịch, lại còn có thêm rất nhiều tiền.

Bạch Tô khó xử nhìn tập tài liệu, không biết là ai đã điều tra hết những chuyện liên quan tới cô. Quan trong nhất là chuyện mấy năm trước Bạch Tô bị Từ Trường Thư làm giả giấu chứng nhận y học.

Lúc những giấy tờ này được đẩy đến trước mặt cô, Bạch Tô không cẩn viện trưởng nói cũng đã biết ý của ông ấy là gì.

“Chúng tôi không có cách nào có thể thuyết phục bác sỹ Phó kêu cô tự rời đi, thế nhưng… tiêu chuẩn của bệnh viện chúng ta luôn rất nghiêm khắc, thực lòng xin lỗi… Cô tới làm ở bệnh viện một thời gian dài như thế thế nhưng… đem tới toàn chuyện thị phi.”

Cuối cùng, mấy chữ đem tới toàn chuyện thị phi cũng bị viện trưởng nói ra.

Bạch Tô tỏ ý đã hiểu.

Cô đứng dậy, trong lòng cảm thấy có chút mất mát thế nhưng vẫn cúi đầu về phía viện trưởng. Một quãng thời gian lâu như vậy, đây là bệnh viện duy nhất cho cô cơ hội để làm một bác sỹ vì thế cô rất cảm động.

“Tôi sẽ nộp đơn từ cức, hơn nữa cũng sẽ nói rã ràng cho Phó Cảnh Hoài hiểu.”

“Cảm ơn cô đã thông cảm.”

Lần này viện trưởng lại cúi đầu với Bạch Tô.

Bạch Tô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô vội vàng tới đỡ viện trưởng dậy thế nhưng trong lòng cô không có cách nào để có thể bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài được.

Cô cúi đầu chào viện trưởng rồi nói lời từ biệt.

Cô không trở về phòng khám. Hôm nay cô không muốn thu dọn đồ đạc rồi rời đi chóng vánh như thế. Cô không có dũng khí.

Cô cần ổn định lại trái tim của mình.

Thế nhưng cô không biết mình có thể đi đâu.

Sau khi Bạch Tô rời khỏi bệnh viện, đầu tiên cô đi dạo vài vòng, cuối cùng quyết định đi tới bệnh viện số 1 để thăm mẹ.

Bạch Tô nhìn mẹ đang nằm trong phòng điều trị tích cực, hoàn toàn không nhìn thấy chút sự sống nào trên người của bà.

Chỉ nhờ vào một số máy móc và dây dợ bên cạnh mới có thể biết bà vẫn còn sống.

Bạch Tô nhìn chằm chằm vào mẹ mình cùng với đống máy móc xung quanh, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.

Trên tay cô vẫn đang cầm tập tài liệu mà viện trưởng đưa cho… Cô không hề vứt đi, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Mẹ, lúc nào mẹ mới có thể tỉnh lại?”

Bạch Tô cảm thấy mình rất nực cười. Rõ ràng là mẹ không thể nghe thấy, mà dù nghe thấy thì cũng chẳng đáp lại thế nhưng cô vẫn cứ hỏi.

Nhưng mà sau khi cô nói ra câu đó, cảm giác đè nén trong lòng cũng không hề giảm bớt.

Ngược lại, Bạch Tô càng cảm thấy đau đớn hơn.

Từ nhỏ, Bạch Tô chưa từng được gặp ba. Vì để nuôi sống cô mà mẹ thường tới bệnh viện để làm công việc thử thuốc.

Đó chính là những loại thuốc còn chưa xuất hiện trên thị trường, đưa tiền để người khác thử nghiệm sau đó báo cáo xem tác dụng phụ của thuốc là gì.

Hồi bé, Bạch Tô thấy mẹ mình làm chuyện đó thì cô cảm thấy vô cùng ghét bệnh viện, cả đời này cô không muốn động tới thuốc nữa.

Thế nhưng sau này… một lần đi học về cô phát hiện mẹ đi thử thuốc sau đó không về nữa, cô đợi một ngày một đêm cũng chưa thấy bà quay về. Lúc cô vội vàng chạy tới bệnh viện mới biết trong quá trình thử thuốc đã xảy ra sự cố, không biết là thuốc của ai mà sau khi thử thuốc xong thì trên đường về nhà gặp phải… tai nạn giao thông. Não bộ gần như đã chết hoàn toàn, nhưng kỳ tích chính là trái tim của bà vẫn còn đập.

Vì thế bà phải sống đời sống thực vật.

Từ trước tời nay Bạch Tô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này. Trước đó, cho dù lúc chuẩn bị thi đại học mẹ xảy ra chuyện như thế này thế nhưng cô cũng không cảm thấy tuyệt vọng. Cô chỉ biết cô phải đi học y mới có thể cứu được mẹ.

Nhưng mà giấc mơ học y đã bị phá vỡ vào mấy năm trước.

Bây giờ… lại bị phá vỡ thêm lần nữa rồi.

Có phải cô không thể cứu được mẹ nữa rồi không?

Cũng không thể cứu lấy chính mình.

Sau khi Phó Vân Tiêu tới bệnh viện Nhân Tâm mà không tìm được Bạch Tô, hắn liền nhanh chóng rời đi.

Thậm chí bởi vì quá vội vã mà hắn còn quên luôn Mộ Vãn Vãn vẫn còn chưa đuổi kịp mình.

Lên xe, Phó Vân Tiêu lập tức gọi điện cho thư ký, kêu cô ấy điều tra những thông tin liên quan tới Bạch Tô, tra thử xem những nơi Bạch Tô có thể tới.

Cuối cùng cũng tra ra bệnh viện số 1!

Phó Vân Tiêu lập tức phóng như bay tới bệnh viện số 1, hắn hỏi số phòng của Bạch Tô sau đó vội vàng chạy tới.

Qua cửa kính của phòng điều trị tích cực, hắn nhìn thấy Bạch Tô đang khóc trong bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.