Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 640: Chương 640: Không ai có thể cướp được đồ CỦA TÔI ĐÂU




Ngày hôm sau, lúc Bạch Tô tỉnh lại thì phát hiện ra Phó Vân Tiêu đã rời đi.

Cô vừa chuẩn bị ngồi dậy thì từ bên ngoài, thư ký của Bạch Tô đã đi vào, trong tay của cô ấy còn cầm theo một cái túi, trong túi còn đựng vài món ăn nhẹ dành cho bữa ăn sáng.

"Sao cô lại đến được đây?"

Khi Bạch Tô nhìn thấy thư ký đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh của mình thì cảm thấy hơi nghi ngờ.

Thư ký đặt bữa sáng đến trước mặt Bạch Tô, rồi nói với Bạch Tô: "Lúc trời vừa mới sáng thì tổng giám đốc Tiêu đã gọi điện thoại cho tôi để bảo tôi đến đây, vậy nên bây giờ tôi mới có thể xuất hiện ở đây."

Thì ra là Phó Vân Tiêu đã gọi cho cô ấy.

Sau khi nghe thấy vậy, trong lòng của Bạch Tô cảm thấy rất ấm áp, nhưng mà lại cố tỏ ra không quan tâm.

Cô nhìn thoáng qua bữa ăn sáng, đợi đến khi thư ký bày hết ra thì thư ký lại nói với Bạch Tô: "Tổng giám đốc Tô, tôi cảm thấy tổng giám đốc Tiêu đối xử với cô thất sự rất tốt."

"Bữa sáng có những món gì vậy?"

Bạch Tô nhìn thư ký, tự nhiên hỏi cô ấy.

"Đây đều là những món ăn đơn giản, nhưng mà tất cả những món này lại đều là do tổng giám đốc Tiêu đặt theo những món mà cô thích ăn."

Sau khi thư ký lấy ra hết những món ăn ở trong túi, vừa đưa cho Bạch Tô, vừa nói với Bạch Tô.

Bạch Tô tỏ ra là mình đang cực kỳ đói bụng, sau khi cầm lấy thức ăn thì vội vàng gắp thức ăn cho vào trong miệng.

Ở bên cạnh, thư ký lại bắt đầu khen ngợi Phó Vân Tiêu: "Tổng giám đốc Tô à, tôi thật sự cảm thấy rằng tổng giám đốc Tiêu đối xử với cô vô cùng tốt. Khi tổng giám đốc Tiêu vừa rời đi, tôi cảm thấy quầng thâm mắt của anh ấy nhìn rất đậm.”

Thư ký lại nói thêm: "Hơn nữa tôi còn nghe thấy thư ký của tổng giám đốc Tiêu nói rằng thật ra trong khoảng thời gian này công việc của tổng giám đốc Tiêu hết sức bận rộn. Cô thử nghĩ xem, trong tình huống bận rộn như vậy mà tổng giám đốc Tiêu vẫn luôn quan tâm đến sức khỏe cô cô. Cô không thấy cảm động sao?”

"Ở trên đời này, trừ tổng giám đốc Tô cô ra thì làm gì có người phụ nữ nào dám không nể mặt Phó Vân Tiêu như vậy chứ.”

Thư ký nói, trừng hai mắt nhìn chằm chằm cô, tỏ ra dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với Bạch Tô.

Bạch Tô liếc mắt nhìn thư ký: "Nếu như cô đã cảm thấy Phó Vân Tiêu rất tốt, vậy thì cô có muốn tôi giới thiệu hai người làm quen không?"

Bị Bạch Tô hỏi như vậy, thư ký lập tức im lặng

Bạch Tô tiếp tục chú tâm vào ăn uống, uống một hớp cháo, cảm giác hiện tại bầu không khí đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng mà cũng chỉ có thể kéo dài được một lát, thư ký đã bắt đầu nói chuyện: "Tổng giám đốc Tô, thật sự là cô không cảm thấy rằng anh ấy..."

"Cô mau đến công ty trước đi, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên chắc là tôi không thể đến công ty được rồi. Nhưng mà ông Chu lại nói là có việc quan trọng phải lập tức mở cuộc họp nên cô hãy đến nghe giúp tôi xem có chuyện gì.”

Bạch Tô uống một hớp cháo, thư ký đang cầm cái thìa thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bạch Tô rồi nói với Bạch Tô.

"Sao cơ?"

Sau khi thư ký bị Bạch Tô ngắt lời thì hơi hơi ngẩn người, ngay sau đó lại vội vàng trả lời cô: " Vâng ạ, tôi sẽ đến công ty ngay."

Vừa nói xong thì cô ấy lập tức cầm túi xách, đi về phía cửa ra vào.

Khi đi tới cửa phòng bệnh, bỗng nhiên thư ký giống như nhớ đến chuyện gì đó, lại quay lại nói với Bạch Tô: "Tổng giám đốc Tô à, để tôi gọi y tá cho cô nhé. Sau khi cô ăn xong bữa sáng thì cứ để ở đấy, một lát nữa sẽ có y tá lên dọn dẹp giúp cô.”

Sau khi nói xong, thư ký lập tức chạy đi.

Bạch Tô trợn tròn mắt nhìn thư ký, vừa định gọi thư ký quay lại thì phát hiện thư ký đã chạy rất xa

Không phải là cô chỉ bị viêm dạ dày thôi à? Cũng có phải là cô bị liệt hay gì đâu, cô cũng có thể tự mình dọn dẹp mà…

Vậy thì tại sao phải gọi thêm y tá đến nữa?

Bản thân của Bạch Tô cũng không thể nào giải thích được sự sắp xếp của thư ký.

Nghĩ đến chuyện cô ấy chính là thư ký của Nghiêm Đình thì cô lại càng không thể hiểu được rằng tại sao Nghiêm Đình lại phải tìm kiểu thư ký như thế này chứ.

Bạch Tô đã trải qua quãng thời gian dưỡng bệnh vô cùng yên tĩnh. Những mà sự yên tĩnh này cũng chỉ có thể kéo dài đến buổi chiều sau khi tan việc vượt qua một cá an tĩnh bị bệnh thời gian, nhưng là cái này an tĩnh cũng ước chừng kéo dài đến thời điểm tan làm vào buổi chiều.

Vừa mới tan làm thì thư ký đã cực kỳ lo lắng chạy vào trong phòng bệnh của Bạch Tô, sau đó đưa cho Bạch Tô một bộ lễ phục.

Nói với Bạch Tô bằng giọng điệu vô cùng khẩn trương: "Tổng giám đốc Tô à, mau lên, mau lên đi... Thời gian không còn nhiều đâu, cô mau đi thay quần áo đi."

Bạch Tô ngẩn người: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn vẻ mặt của thư ký cùng với những hành động này của cô ấy thì giống như là đã xảy ra chuyện vô cùng quan trọng nào đó. Bạch Tô vội vàng hỏi cô ấy.

"Mau lên đi, cô cứ thay quần áo đi đã!"

Thư ký không giải thích gì thêm mà chỉ giục Bạch Tô.

Thấy cô ấy như vậy, Bạch Tô cũng cảm thấy chắc hẳn là đã xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng nên nhanh chóng thay quần áo trên người. Sau khi thay õng quần áo, Bạch Tô mới hỏi: "Cô muốn tôi tham gia vào đêm tiệc quan trọng nào đó của công ty à?"

Bộ lễ phục này nhìn hết sức trang trọng, nhìn giống với những bộ lễ phục được mặc vào những dịp cực kỳ quan trọng, cho nên Bạch Tô mới hỏi như vậy.

"Đây là một đếm tiệc hết sức quan trọng. Mau lên đi tổng giám đốc Tô à, cô mau mau đi giày vào đi."

Vừa nói, thư ký lại vừa đưa cho Bạch Tô một đôi giày thủy tinh sáng bóng, yêu cầu Bạch Tô nhanh chóng đi vào.

Bạch Tô nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục xỏ đôi giày vào, đến lúc này thì thư ký mới cảm thấy hài lòng.

" Tổng giám đốc Tô à, chúng ta mau đi thôi, nhanh lên nào."

Vừa nói, thư ký vừa kéo Bạch Tô đi ra ngoài.

Bạch Tô dừng lại b, đứng yên một chỗ, chăm chú nhìn thư ký, cau mày hỏi: "Rốt cuộc là chúng ta phải đến tham dự đêm tiệc quan trọng nào vậy? Cô có thể nói cho tôi biết được không?”

Thư ký chớp chớp mắt nhìn cô nhưng mà giọng nói lại vẫn vô cùng sốt ruột, nhìn chằm chằm Bạch Tô rồi nói: "Lúc nãy đến công ty tôi mới biết rằng lý do mà cả một ngày hôm nay Chu Lê không đến công ty chính là cô ta đã bỏ cả một ngày để đi tút tát lại nhan sắc vì tối nay tổng giám đốc Tiêu đến tham gia một bữa tiệc, tình cờ Chu Lê cũng tham gia đêm tiệc ấy."

Lúc đầu Bạch Tô còn cảm thấy vô cùng sốt ruột vì nghĩ rằng đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó. Kết quả sau khi nghe thấy những lời này của thư ký, bỗng nhiên Bạch Tô không còn cảm thấy lo lắng nữa, cô tháo dôi giày cao gót ra rồi quay lại ngồi lên trên giường, nhìn thư ký nói: "Thích đi thì cứ đi thôi, bọn họ đi đâu là chuyện của bọn họ, đâu có liên quan gì đến tôi!"

Nói xong, cô bình tĩnh bắt đầu sắp xếp lại quần áo bệnh nhân của mình, chuẩn bị đi thay quần áo.

Ngay khi cô chuẩn bị đứng dậy để đi thay quần áo thì thư ký lập tức đi đến bên cạnh của Bạch Tô, rồi bắt đầu kéo tay Bạch Tô: "Tổng giám đốc Tô à, chúng ta mau đi thôi. Cô mau đi đi. Tôi không muốn tổng giám đốc Tiêu bị Chu Lê cướp đi đâu, hơn nữa tôi cũng biết chuyện cô chính là người yêu của tổng giám đốc Tiêu rồi. Tôi không muốn cô phải cô đơn một mình đâu.”

Thư ký nói như thể là cô ấy đang thực sự qua tâm đến Bạch Tô vậy.

Bạch Tô cười tủm tỉm.

Có lẽ nguyên nhân mà Nghiêm Đình giữ lại cô thư ký này có lẽ là bởi vì cô ấy cực kỳ đơn giản.

Bạch Tô không biết phải làm sao mà chỉ nhìn thư ký rồi cười: "Được rồi, cô cũng không cần phải tiếp tục lo lắng cho tôi đâu. Đã là đồ của tôi thì người khác không thể nào cướp nổi đâu. Còn nếu như đã không phải là của tôi thì tôi cũng không ép buộc người ta phải ở lại. Nhưng mà bộ lễ phục này nhìn thật sự rất đẹp.

Bạch Tô nhìn kĩ lại từ trên xuống dưới bộ lễ phục này rồi khen ngợi.

Nghe thấy lời khen này của cô, thư ký nói: "Tôi đã phải chọn lựa bộ lễ phục này rất kỹ càng đấy."

Sau khi cô ấy nói xong câu này, bỗng nhiên lại trở nên vô cùng luống cuống: "Tổng giám đốc Tô à, chúng ta mau đi thôi!"

Cô vẫn muốn thúc giục Bạch Tô.

Bạch Tô khẽ mỉm cười, lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, ngay sau đó, liền nhìn thấy Phó Vân Tiêu đẩy cửa bước vào.

Sau khi thư ký của Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu đến thì hơi giật mình.

"Tổng giám đốc Tiêu, sao anh lại đến đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.