Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 967: Chương 967: Không thể chạm vào




Đảo Vô Danh của nước Tây, mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu đi từ ra đảo mà thôi.

Trên đảo chỉ có khoảng chục hộ gia đình, phần lớn diện tích là rừng nguyên sinh, thường xuyên bị thú dữ xâm nhập, toàn bộ đảo đang trong tình trạng nửa hoang phế.

Bạch Tô đáp chuyến bay đầu tiên từ sân bay thành phố A về nước Tây, sau đó đi tàu hơn ba tiếng đồng hồ mới đến được hòn đảo gần như không có người ở này.

Trên hòn đảo có tín hiệu không đủ tốt, Bạch Tô đi tới một khu rừng theo vị trí của tin nhắn đã gửi, cô không khỏi nhíu mày.

Bản đồ cho thấy chỗ Bạch Tô muốn đến là một địa điểm trong rừng, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng hú của một số loài động vật trong khu rừng này, khiến cô phải dừng lại và nghi ngờ tính xác thực của địa điểm đó.

Đứng trước khu rừng nguyên sinh, Bạch Tô ngập ngừng rồi xác nhận lại vị trí, cô liếc nhìn trái phải tìm người hỏi thăm, nhưng cô như bị cô lập với thế giới, dường như không có ai ngoài cô.

Nghiến răng nghiến lợi, Bạch Tô vẫn theo bản đồ mà đi về phía rừng cây.

Thận trọng bước về phía trước, thường có những con chim bay xung quanh từ trên cây, khiến lá cây xào xạc và dường như có cỏ dại xào xạc phía sau cô, như thể có thứ gì đó đang lướt qua xung quanh cô.

Bạch Tô thận trọng nhìn xung quanh, hai tay siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy lo lắng.

Hít một hơi thật sâu, củng cố tình thần cho bản thân rồi tiếp tục bước về phía trước.

Đi một hồi, cuối cùng bản đồ điện thoại cho thấy nơi cô đang tìm ở gần đây, nhưng Bạch Tô nhìn xung quanh, không có thứ gì ngoại trừ cây cối và cỏ dại, huống chi là một căn cứ kiểm tra bí mật.

“Có ai ở đó không?”

Bạch Tô không khỏi hét lên.

Chim trên cây có vẻ sợ hãi, từ trên cây vỗ cánh bay lên trời, cảnh tượng này giống như cảnh trong phim kinh dị, Bạch Tô không khỏi rùng mình một cái.

“Có ai ở đó không?”

Vì quá căng thẳng, cô đã hét lên một lần nữa, nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Lấy điện thoại ra và kiểm tra lại địa chỉ.

“Đúng rồi mà.”

Bạch Tô lẩm bẩm một mình rồi khẽ cau mày.

Cô đang thắc mắc thì chợt nghe phía sau lưng có tiếng lá xào xạc, dường như có thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh, đang tiến về phía cô.

Nghe thấy âm thanh này thì da dầu Bạch Tô lập tức tê dại, cả người cứng đờ tại chỗ.

Âm thanh này dừng lại sau lưng cô không xa, tựa hồ nhìn về phía Bạch Tô, Bạch Tô khó khăn quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ tình hình phía sau cô.

Tuy nhiên, cô chưa kịp quay đầu lại thì đột nhiên hai mắt tối sầm lại và bất tỉnh.

“Được rồi, mang đi.”

Một người đàn ông đeo mặt nạ tiếp cận Bạch Tô từ phía sau, sau đó ra lệnh cho một người đàn ông đeo mặt nạ khác.

Không chút chậm trễ, hai người mang theo Bạch Tô rời đi nơi này.

Không biết đã qua bao lâu hay chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trán đau nhói, Bạch Tô gõ mạnh vào đầu, sau đó mới tỉnh lại sau cơn mê.

Chung quanh tối đen như mực, Bạch Tô cố gắng nhớ lại, nhíu mày chặt hơn.

Cô chỉ nhớ rằng cô nghe thấy một âm thanh phía sau cô và khi cô định quay lại thì cô đã không còn nhớ gì về chuyện này nữa.

Rõ ràng là cô lại bị bắt cóc.

Bạch Tô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chống đỡ những bức tường xung quanh chậm rãi đứng dậy, một lúc sau, cô cuối cùng cũng thích nghi được với môi trường tối tăm, chỉ sau đó từng chút một tiến lên trong khi đỡ bức tường.

Nhìn vào đường nét, nó có vẻ là ở dưới mặt đất.

Tuy nhiên, nó không giống như một tầng hầm, bởi vì nó quá lớn, thậm chí không quá khi nói rằng nó là một cung điện dưới lòng đất hay một thành phố dưới lòng đất.

Mặc dù vẫn trong tình trạng bị bắt cóc nhưng Bạch Tô vẫn bị sốc trước một địa điểm hoành tráng như vậy.

Đang thăm dò trong cung điện dưới lòng đất, cô không khỏi thở dài, phía xa đột nhiên có tiếng mở khóa ở hành lang, trong lòng đất yên tĩnh truyền đến âm thanh rất rõ ràng.

Nhìn về phía xa, Bạch Tô hơi sững sờ, lại nhận ra có người đi tới nê nhanh chóng nhẹ nhàng lùi lại.

Để không bị phát hiện, cô cố tình tìm đến vị trí ban đầu.

Lúc này, sau khi tìm được dấu vết, cô vội vàng ngồi dưới đất giả bộ bất tỉnh, không muốn người khác phát hiện mình đã tỉnh.

Bước chân đó càng ngày càng gần, vừa nghe âm thanh đó thì cô đoán có hai người đang tới đây.

Bạch Tô lén mở mắt ra nhìn cảnh tượng bên ngoài, chỉ có hai người đàn ông đeo mặt nạ từ một góc xa đi tới, trên tay còn mang theo một hộp cơm, hình như là mang qua cho Bạch Tô.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bước vào, lo lắng bị phát hiện, Bạch Tô hoàn toàn nhắm mắt lại, chỉ có thể bí mật tìm cơ hội thoát thân bằng tai.

“Anh Vũ, người phụ nữ này tỉnh chưa?”

Một người đàn ông cạo trọc đầu phía sau hỏi người đàn ông đang cầm hộp cơm trước mặt.

Người đàn ông cầm hộp cơm đi tới trước mặt Bạch Tô, thản nhiên liếc mắt nhìn, sau đó lắc đầu.

“Vẫn không tỉnh.”

Người đàn ông cầm hộp cơm ném sang một bên, sau đó xoay người, đi về phía ghế sô pha cách đó không xa.

“Đây đã là chín hộp cơm trưa rồi.”

Người đàn ông cạo trọc đầu không kìm được mà oán hận.

Nói xong còn chưa đủ, hắn ta liền liếc về phía Bạch Tô, rồi nói thêm: “Nếu không thì giết đi, giữ một người phụ nữ như vậy thật vô nghĩa, thật lãng phí cơm trưa.”

Người đàn ông cạo trọc đầu không nhịn được mà đưa ra lời đề nghị, giọng điệu của hắn ta rất lạnh lùng. Đối với họ, giết người dường như là một trong những điều dễ dàng nhất và họ chắc chắn đã làm điều này nhiều lần.

“Câm miệng lại.”

Người đàn ông được gọi là anh Vũ có đôi mắt lạnh lùng và trực tiếp chặn miệng người đàn ông đầu trọc lại.

“Mỗi người đều có một thân phận khác nha, có người có thể giết, có người không thể giết, mấy người trước kia nếu muốn giết thì giết. Nhưng người trước mặt không thể đụng vào.”

Anh Vũ giải thích với người đàn ông cạo trọc đầu bên cạnh, như thể hắn ta sợ người đàn ông cạo trọc đầu không hiểu, hắn ta nói thêm.

“Tổng giám đốc Bạch đặc biệt dặn dò chúng ta giữ lại mạng sống cho người này và để chúng ta trông coi cô ta, hiện tại chúng ta chưa thể chạm vào người này.”

Hắn ta giải thích rất trực tiếp, không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Ôi.”

Nghe những gì anh Vũ nói, người đàn ông cạo trọc đầu không khỏi thở dài.

“Anh nói xem tổng giám đốc Bạch nghĩ gì thế? Tại sao lại muốn giam cầm một người phụ nữ như vậy, nhìn qua cô ta cũng không có gì hơn người.”

“Tổng giám đốc Bạch tự có cân nhắc, cho nên chúng ta không cần đoán.”

Anh Vũ chỉ gật đầu và không nói nhiều.

Trong bóng tối, Bạch Tô đã lén lút nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, lỗ tai của cô thậm chí còn vểnh lên, cố gắng tìm ra manh mối từ đây. Nhưng cho đến cuối cùng, hai người cũng không để lộ ra chút gì có giá trị, trái lại còn nhàn nhã tán gẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.