Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 862: Chương 862: Kịch liệt




Bạch Tô tâm sự trùng trùng lên xe, khởi động xe, làm như không có việc gì lái xe đi ra ngoài.

Cô đang muốn đi hỏi Nghiêm Đình một chút.

Không có nói trước với Nghiêm Đình, cô trực tiếp lái xe chạy đến dưới lầu công ty của Nghiêm Đình.

Hiện tại Nghiêm Đình và Văn ở trên ngành dịch vụ khách sạn cạnh tranh vô cùng ác liệt, Bạch Tô đi đến trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa.

“Vào đi.”

Trong văn phòng truyền đến giọng nói của Nghiêm Đình, Bạch Tô lúc này mới đẩy cửa đi vào.

“Đem tài liệu đặt ở trên bàn đi.”

Nghiêm Đình đầu cũng không ngẩng lên ra lệnh một câu, có thể nhìn ra được, công việc bây giờ của anh ta vô cùng bận rộn.

Trầm mặc một lát, Bạch Tô vẫn là nhịn không được ho nhẹ một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, Nghiêm Đình lúc này mới buông tài liệu trong tay ra, ngẩng đầu lên.

“Sao cô lại tới đây?”

Hiển nhiên, đối với sự xuất hiện đột ngột của Bạch Tô, Nghiêm Đình vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ.

“Bởi vì nhàm chán đó, muốn tới tìm anh chơi, kết quả phát hiện anh cũng bận rộn như vậy.”

Bạch Tô cũng không nói thẳng nguyên nhân cô tới, cô hiểu rất rõ, một khi chính mình mở miệng, Nghiêm Đình sẽ nghĩ tất cả mọi cách thỏa mãn hết yêu cầu của cô.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tô khen Nghiêm Đình bận, Nghiêm Đình thế nhưng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Biết là được rồi.”

Vì che giấu cảm xúc không được tự nhiên của mình, Nghiêm Đình nói đùa.

“Cho nên, nếu muốn đến tìm tôi để nói chuyện thì đều phải trả phí, nhìn nhận cô có phần xinh đẹp, vậy thì giảm giá cho em 20% vậy.”

Đóng tài liệu trong tay lại, Nghiêm Đình dần dần khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu trêu đùa Bạch Tô.

“Thật ngại quá, nếu muốn nói chuyện với tôi thì cũng phải thu phí, nhận thấy ngoại hình của anh cũng khá xấu, tôi yêu cầu thu tiền gấp đôi.”

Bạch Tô nhịn không được bắt chước cách nói chuyện của Nghiêm Đình, biến tướng câu nói của anh ta để nói trả lại anh ta.

Nói xong câu này, sau khi dừng một lát, Bạch Tô lại muốn tìm hiểu xem tình hình hiện tại của Nghiêm Đình.

“Gần đây thế nào?”

Thu hồi lại sắc mặt vui vẻ, Bạch Tô bắt đầu nói chuyện nghiêm túc cùng với Nghiêm Đình.

“Chính là bộ dạng em nhìn thấy bây giờ thôi.”

Nghiêm đình buông tay, chỉ chỉ chồng tài liệu chất như núi ở trước mặt mình, có chút bất đắc dĩ.

“Cuộc tranh chấp giữa anh và Văn gần đây rất kịch liệt sao?”

Bạch Tô nhịn không được lại nói thêm một câu quan tâm đến anh.

“Kịch liệt.”

Nghiêm Đình gật gật đầu, sau đó mày hơi hơi nhíu lại, bổ sung nói, “Không biết Văn mấy ngày nay phát điên cái gì, điên cuồng đầu tư thêm tiền cho ngành khách sạn, anh phải đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào mới giữ vững được chỗ đứng.”

Giọng nói của anh ta có chút nghi hoặc, thấy rõ Nghiêm Đình cũng không biết rõ tình hình bây giờ của Văn, nếu anh ta biết tình hình của Văn, cũng sẽ không hỏi như vậy.

Lại nói tiếp, Văn đầu tư tiền vào ngành khách sạn cũng có liên quan đến Phó Vân Tiêu, bởi vì Văn đã thoái vốn ở các ngành khác, cho nên cô ta hiện tại có một khoản tài chính để đầu tư vào trong ngành khách sạn này.

Nghe Nghiêm Đình nói như vậy, Bạch Tô không còn mặt mũi để mở miệng nữa.

Tình hình hiện tại của Nghiêm Đình rất hiển nhiên là không quá tốt, nếu Bạch Tô mở miệng ra nói thì tình hình của Nghiêm Đình càng thêm nguy hiểm.

Lại tùy ý nói chuyện phiếm hai câu, Bạch Tô tìm lý do để rời khỏi đây.

Không có tìm được nguồn tài chính có chút khổ sở, Bạch Tô sắp xếp lại cảm xúc, một lần nữa trở về tòa nhà Tư bản Vân Thượng.

“Đã trở về?”

Sắc mặt Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng như cũ, nhìn không ra bất kì điều gì như dấu hiệu cần tiền cả, hình như căn bản không thèm để ý chuyện thúc giục nợ này.

“Ừ.”

Bạch Tô gật gật đầu.

“Mua cho anh một chiếc ví mới.”

Trên đường trở về cô cố tình ghé vào trung tâm thương mại, mua một chiếc ví nam mới lái xe trở về.

Vừa nói, Bạch Tô vừa đi qua, thuận tay cầm lấy ví tiền cũ của Phó Vân Tiêu, đem tất cả đồ bên trong cho vào trong chiếc ví tiền cũ.

“Anh đây là đang nghiên cứu hạng mục nào vậy?”

Bạch Tô nhìn thấy trên bàn làm việc của Phó Vân Tiêu để tài liệu vẽ hình mấy con người máy, tò mò hỏi một câu.

“Ngày mai ở thành phố B có một cuộc thi về người máy, các công ty có tiềm lực về người máy các nơi trên thế giới đều sẽ tới tham gia.”

Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu thuận tay đưa cho Bạch Tô một phần tài liệu tóm tắt về cuộc thi người máy.

“Cuộc thi người máy này đại diện cho tiêu chuẩn quốc tế tối cao nhất, Lion không sang được, cho nên ủy thác anh mang theo hợp đồng hợp tác hạng mục người máy của bọn anh đi dự thi.”

Sợ Bạch Tô nghe không hiểu, Phó Vân Tiêu lại bổ sung một câu.

“Nghe hình như là rất lợi hại.”

Bạch Tô hình như đang suy nghĩ điều gì gật gật đầu, sau đó nhìn Bạch Tô đem tài liệu tóm tắt qua.

“Cực kỳ quan trọng.”

Phó Vân Tiêu nghiêm túc gật gật đầu, “Bởi vì mấy công ty được lọt top của cuộc thi này, sẽ có được quyền định giá trong phạm vi ngành sản xuất này trên toàn cầu, cho nên nếu trong lần thi đấu này lọt được top, tương lai chắc chắn có thể ở trong ngành sản xuất này chiếm được vị trí chủ đạo.”

Giải thích xong chuyện này, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên nhìn Bạch Tô cười.

“Như thế nào? Ngày mai muốn cùng anh tham gia không?”

Lời của Phó Vân Tiêu thực ra đã gợi lên lòng hiếu kỳ trong Bạch Tô, giờ phút này nghe anh hỏi mình, Bạch Tô không hề do dự, rất nhanh gật gật đầu.

“Được thôi, nếu em cùng anh đi, sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh thi đấu không?”

Bạch Tô ngập ngừng hỏi, quan sát sắc mặt của Bạch Tô.

“Yên tâm đi, sẽ không đâu.”

Sắc mặt Phó Vân Tiêu cực kỳ nhẹ nhàng.

“Chúng ta trong lĩnh vực người máy ở trong phạm vi toàn cầu cũng là công ty dẫn đầu về kỹ thuật, cho nên ngày mai cho dù thi đấu, cũng không có vấn đề gì quá lớn.”

Nghe Phó Vân nói như vậy, Bạch Tô lúc này mới yên lòng, nhanh chóng để Phó Vân Tiêu tiếp tục chuẩn bị tài liệu, sau đó cô một người tiếp tục tìm hiểu thông tin cuộc thi đấu.

Ngày hôm sau, bảo tàng Khoa học và Công nghệ Osmanlin.

Cuộc thi người máy quốc tế cử hành đúng thời gian và địa điểm đã định.

Khi lái xe vào ga ra dưới tầng hầm Osmanlin, Bạch Tô đã bị sốc khi nhìn thấy sự hiện đại của khoa học kỹ thuật tại hội trường.

Ở trước cửa gara có hai chú người máy ong vàng đứng ở hai bên, mỗi một chiếc xe tiền vài, người máy đều sẽ tự động kiểm tra đối chiếu thân phận thật cùng thông tin tham dự.

Khi lái xe vào chỗ đỗ ô tô dưới tầng hầm, chiếc xe có thể tắt máy rồi.

Tiếp sau đó robot đường ray quỹ đạo sẽ vận chuyển những chiếc xe đi vào vào đúng vị trí đỗ xe, điều này quả thực là phúc âm của những tài xế thi không qua được vòng lùi đậu xe.

Đi vài đại sảnh của bảo tàng Khoa học và Công nghệ, trước cửa có người máy mô phỏng người thật để tiếp khách, chính giữa chỗ hỏi thông tin có một người máy đứng đó tiếp đãi và trả lời những câu hỏi thắc mắc của khách, thậm chí trong đại sảnh cũng đều là người máy đi in tài liệu, đưa đồ cho mọi người.

Bạch Tô kinh ngạc không khép được miệng, trước kia cô cũng từng tiếp xúc với một số người máy, nhưng mà đặt những thứ mình tiếp xúc qua vào so sánh với những người máy ở trong đại hội thì những người máy trước kia cô tiếp xúc qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

So với Bạch Tô, Phó Vân Tiêu bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trải qua một khoảng thời gian học tập, Phó Vân Tiêu đối với chuyên ngành người máy này có một sự hiểu biết nhất định, cho nên khi anh nhìn thấy số người máy này, đã nhìn thấy là những logic làm việc đằng sau của những người máy này.

“Điều này thật là khó tưởng tượng được mà?”

Bạch Tô nhịn không được kéo kéo cánh tay Phó Vân Tiêu kinh ngạc cảm thán nói.

“Vẫn còn tốt.”

Phó Vân Tiêu cũng không có nghĩ nhiều, dựa theo cảm nhận của bản thân mình tùy ý nói một câu, không nghĩ tới đã trực tiếp coi thường Bạch Tô.

“Người máy tiếp khách trước mặt em, nhất chướng ngại lớn nhất trước mắt là thời gian sử dụng, nếu em ở đây quan sát một lúc em sẽ phát hiện ra, người máy này làm việc nửa giờ liền yêu cầu nạp pin 12 tiếng đồng hồ.”

Phó Vân Tiêu lấy tay chỉ vào một người máy giới thiệu cho Bạch Tô, nghe thấy hình như còn rất chuyên nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.