Phó Vân Tiêu không để ý đến lời nói của Bạch Tô, chỉ ôn tồn an ủi cô: "Được rồi, em đã mệt lắm rồi, không cần nói thêm gì nữa."
Nói rồi Phó Vân Tiêu lập tức ôm Bạch Tô đặt cô lên chỗ ngồi phía sau.
Bạch Tô giùng giằng, định mở cửa xe chạy trốn.
Nhưng cô vừa mở được cửa đã bị Phó Vân Tiêu bắt được nhét lại vào xe.
"Không được nhúc nhích!"
Phó Vân Tiêu cau mày, ra lệnh.
Bạch Tô không thèm để ý đến anh, tiếp tục thử mở cửa xe.
Nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại cảm thấy mình đã dùng cạn hết cả sức lực, mắt càng ngày càng mờ, cuối cùng mất ý thức té xỉu trên xe.
"Bạch Tô?"
Phó Vân Tiêu khẽ gọi một tiếng, không nhận được một tín hiệu đáp lại nào.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trán Bạch Tô, lúc này trán cô nóng như một lò hỏa thiêu nhỏ, còn nóng hơn cả trước đó.
Phó Vân Tiêu nháy mắt sầm mặt.
Anh nhanh chóng lái xe chở Bạch Tô đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Phó Vân Tiêu nóng ruột đi đi lại lại.
Cái trán nóng rực của Bạch Tô dọa anh sợ gần chết, mà đến bây giờ cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hai tay vì sốt ruột mà siết chặt thành nắm đấm, hằn rõ cả khớp xương màu trắng.
Đợi mãi mới thấy bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu.
"Thế nào rồi?"
Phó Vân Tiêu chạy nhanh gấp gáp hỏi bác sĩ.
"Không có vấn đề gì lớn, gần đây tâm tình bệnh nhân thay đổi mạnh dẫn đến tuột huyết áp, hơn nữa còn gặp mưa nên mới sốt cáo té xỉu, đợi một lát nữa có thể tỉnh."
Bác sĩ bình tĩnh mà chuyên nghiệp trả lời.
Lúc này trái tim vẫn luôn treo cao của Phó Vân Tiêu mới được thả lỏng.
Ngay sau đó Bạch Tô được đẩy khỏi phòng cấp cứu chuyển tới phòng bệnh bình thường, vẫn chưa tỉnh lại.
Phó Vân Tiêu vốn định vào xem Bạch Tô thế nào nhưng đúng lúc này Erica cũng tới bệnh viện, cậu vừa thấy Phó Vân Tiêu vùng trán quanh lông mày lập tức nhíu chặt.
"Mẹ tôi thế nào rồi?"
Erica hơi ngửa đầu, đôi con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.
"Mẹ con bị sốt nên ngất xỉu, lát nữa sẽ tỉnh lại."
Phó Vân Tiêu liếc nhìn Bạch Tô, tuy rằng anh đã che giấu cảm xúc trong ánh mắt nhưng vẫn để lộ đôi chút quan tâm.
Erica biết Bạch Tô không sao sắc mặt mới hòa hoãn lại, cậu đi vào nhìn qua Bạch Tô rồi kéo Phó Vân Tiêu ra ngoài.
"Tôi muốn nói chuyện với chú."
Erica trịnh trọng kỳ lạ nhìn Phó Vân Tiêu.
"Nói chuyện gì?"
Phó Vân Tiêu vừa hỏi vừa cùng Erica đi ra ngoài.
"Bây giờ tôi vẫn đang giúp chú lừa mẹ, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi đồng ý với thái độ của chú với mẹ."
Erica ngửa đầu nhìn Phó Vân Tiêu, nghiêm túc nói.
"Con nghĩ bây giờ tôi đối xử với mẹ con không tốt à?"
Đây cũng là nghi vấn của Phó Vân Tiêu, gần đây con anh khá có chính kiến, Phó Vân Tiêu sẽ không đối xử với Erica như con nít mà tự nhiên đối đãi với cậu.
"Cách thức có vấn đề..."
Erica cẩn thận suy nghĩ một hồi mới nói tiếp: "Mẹ tôi cần tình yêu và quan tâm, mong rằng chú có thể làm một người bạn cùng mẹ vượt qua giai đoạn này. Vậy nhưng chú lại làm theo ý của mình, tự quyết định thay mẹ tôi, trước tiên chọn cách giấu diếm, sau đó lại chọn gánh vác thay mẹ."
"Như vậy mẹ con sẽ dễ đi ra hơn."
Thực lòng thì có vài mặt tối anh không muốn Bạch Tô biết, nếu như có thể, Phó Vân Tiêu tình nguyện để Bạch Tô mãi mãi sống trong truyện cổ tích.
Đơn thuần cười, đơn thuần khổ sở, đơn thuần mà sống...
Anh không muốn cô biến thành một người phức tạp, một khi đã trở thành người như vậy sẽ không giờ có được một lần thật sự vui vẻ.
Phó Vân Tiêu nhìn Erica nhấn mạnh.
"Đúng! Nhưng cùng với đó chú cũng làm mẹ hiểu lầm chú, vì hiểu lầm nên mẹ mới thấy thất vọng về chú, như vậy mẹ còn khó chịu hơn."
Erica nhìn thẳng vào Phó Vân Tiêu, lần nữa cường điệu lập trường của mình.
"Mọi chuyện rồi sẽ qua, tôi chỉ mong mẹ con được ra ngoài sớm một chút."
Phó Vân Tiêu nhìn Erica, "Tôi thích kiểu của hắn (em không rõ nói ai nên để tạm), cũng cảm thấy như vậy phù hợp với kiểu của hắn."
Erica nhìn qua phòng bệnh, lại quay sang nhìn Phó Vân Tiêu một cái, trong mắt cậu hiện lên chút ánh sáng kiên định, nói với Phó Vân Tiêu: "Được rồi, mẹ tôi giao cho chú, chú phải chăm sóc mẹ cho cẩn thận, tôi đi trước đây."
Dứt lời cậu quay người rời khỏi bệnh viện.
Erica đã từng khuyên Bạch Tô, thất bại.
Hôm nay cậu lại khuyên Phó Vân Tiêu, vẫn là thất bại.
Nếu đã không khuyên được ai nữa, cậu chỉ có thể tạo ra cơ hội cho ba mẹ mình, mong rằng hai người có thể tận dụng được cơ hội này.
Ngày thứ hai, Bạch Tô chậm rãi mở mắt.
Trên bàn đặt một chén cháo nóng hôi hổi và mấy món ăn kèm, Bạch Tô nhìn ngó bốn phía, lúc này mới nhớ về chuyện xảy ra ngày hôm qua?
"Em tỉnh rồi?"
Phó Vân Tiêu vào từ bên ngoài, ngồi xuống cạnh Bạch Tô vươn tay sờ trán cô.
"Em còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Tô lắc đầu, vươn người ngồi dậy định xuống giường.
"Cảm ơn anh."
Bạch Tô bình thản đáp lời anh rồi đi về phía cửa.
Phó Vân Tiêu cản trước lối đi của Bạch Tô, anh nhíu mày hỏi Bạch Tô: "Em muốn đi đâu?"
Bạch Tô chậm rãi đẩy tay của Phó Vân Tiêu, cố chấp cầm áo khoác của mình lên.
"Tôi đã không sao nữa rồi, hiện giờ còn có việc phải làm, anh cũng đi làm việc của mình đi."
Nói rồi Bạch Tô liếc nhìn Phó Vân Tiêu một cái.
Phó Vân Tiêu muốn đuổi theo cô nhưng lại bị Bạch Tô nói một câu cản lại: "Đừng đuổi theo, tôi không có gì muốn nói với nói, tôi nghĩ là hai chúng ta đều cần một thời gian để bình tĩnh lại."
Nói xong Bạch Tô một mạch rời khỏi bệnh viện, tự mình làm thủ tục xuất viện.
Phó Vân Tiêu đứng trước cửa phòng bệnh, anh muốn đi theo Bạch Tô nhưng còn chưa kịp lên thang máy thì nghe tiếng điện thoại reo vang.
Anh cau mày nhìn màn hình, Phó Thị cần được gầy dựng lại, bây giờ là thời khắc mấu chốt, anh không thể không nhận cuộc gọi của hội đồng quản trị. Thế nên buộc phải nhận điện thoại.
Bạch Tô hoàn thành thủ tục xuất hiện nhận ra Phó Vân Tiêu không đuổi theo bèn về nhà trước thay một bộ quần áo khác.
Tiếp đó cô dựa theo địa chỉ của Nghiêm Đình lái xe đến công ty và khách sạn anh ta để lại.
Hôm qua ngồi trước mộ Nghiêm Đình cả một đêm, cô đã suy nghĩ rất cẩn thận, Nghiêm Đình vì cô mà chết, cô không thể mắt mở trừng trừng nhìn tâm huyết của anh ta đổ xuống sông xuống biển, vì vậy cô phải xử lý công ty Nghiêm Đình để lại thật tốt.
Khi Nghiêm Đình còn sống chưa từng chăm sóc công ty chu đáo, toàn ném cho độ ngũ quản lý bên thứ ba thay mặt xử lý, cũng bởi vậy mà công ty luôn trong tình trạng không lỗ không lãi.
Trước đây Bạch Tô từng quản lý công ty, dù không tạo ra được thành tích đặc biệt ưu tú thì bây giờ tiếp nhận công ty của Nghiêm Đình vẫn có thể ứng phó.
Khó là khách sạn dưới cờ Nghiêm Đình, Bạch Tô chẳng có chút kinh nghiệm quản lý nào.
Bạch Tô quay lại công ty để hiểu sơ qua về lợi nhuận và hoạt động kinh doanh của công ty, sau đó nhận được cuộc gọi từ Vương Tiểu Đồng.