Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 624: Chương 624: Lựa chọn đợi chờ, không liên quan đến cô




Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô vụng trộm gắp một đũa đồ ăn mà Phó Vân Tiêu nấu, lúc này mới phát hiện ra, Phó Vân Tiêu nấu ăn cũng rất ngon.

Quả thật khiến người ta thán phục mà.

Nhưng cô đã lưng lửng rồi nên cũng không ăn nhiều, xong xuôi thì dọn dẹp phòng ăn gọn gàng, rửa sạch hộp đựng lúc nãy Long Diễn cầm đến, hoàn thành mọi việc xong mới thay quần áo thoải mái đi ra ngoài.

Trước đây, Nghiêm Đình từng biểu diễn màn biến hóa thành hàng xóm sau một đêm, cho nên, lúc nãy khi Long Diễn nói với Bạch Tô rằng bọn họ ở cùng một khu chung cư, Bạch Tô cũng nửa tin nửa ngờ mà thôi.

Nhưng khi Bạch Tô đến số nhà 30 khu A, cô mới nhận ra trước đây mình từng đi qua nơi này rồi, hơn nữa bác gái đang tưới hoa trong sân kia nhìn có vẻ quen quen, hình như cô từng thấy qua trong một lần đi tản bộ nào đó.

Toàn bộ hoàn cảnh phối trí của nơi này cũng không giống mới chuyển đến.

Vậy nên Long Diễn không hề chém gió, anh ta thật sự đã sống ở đây lâu rồi, là duyên phận trời sinh chứ không phải duyên phận người sinh.

Bạch Tô bước tới trước cửa, bấm chuông, người phụ nữ đang tưới hoa trong sân nghe tiếng ngẩng đầu lên, sau khi thấy Bạch Tô, khuôn mặt tươi cười.

Bà vừa thấy hộp cơm với bình giữ nhiệt Bạch Tô cầm trong tay thì lập tức hiểu ra, gọi tên Bạch Tô: “Cháu là Bạch Tô phải không, mau vào đi.”

Bạch Tô mỉm cười nhẹ nhàng, chào hỏi với người phụ nữ, nói: “Cháu chào cô ạ.”

“Long Diễn đang ở trong phòng khách, cháu vào nhà đi, cô tưới hoa chắc phải mất một lúc nữa.”

Người phụ nữ lại mời cô vào.

Biệt thự ở khu này không phải loại diện tích siêu lớn tốn đất tốn chỗ kia mà là một loại mang lại cho người ta cảm giác ấm áp của gia đình. Nhờ mẹ của Long Diễn trang hoàng mà căn nhà này càng có hơi ấm.

Lúc Bạch Tô đi vào trong nhà, Long Diễn đang ngồi trên ghế sa lông làm việc, nhìn thấy Bạch Tô đi vào lập tức ngẩng đầu lên, nói với cô: “Cô đến đây thật à.”

“Lúc nãy tôi đã nghĩ rằng anh lừa tôi.”

Long Diễn mỉm cười, trên người anh mặc quần áo ở nhà càng có cảm giác ấm áp ôn hòa như ánh mặt trời.

Bạch Tô giơ hộp cơm với bình giữ nhiệt cầm trong tay lên: “Tôi rửa sạch rồi, dẫu sao cũng phải trả lại cho anh chứ.”

Cô vừa cười vừa nói, Long Diễn vội đứng dậy nhận hộp cơm trong tay Bạch Tô, mang vào phòng bếp cất, sau đó bê hoa qua đã rửa sạch ra, giải thích với Bạch Tô: “Mẹ tôi không muốn sống ở trong mấy căn nhà khác, bà không thích lúc nào cũng có một đống người giúp việc vây quanh, thế nên bây giờ cô đến đây chơi không có ai giúp việc, tôi tiếp khách thế này cũng không được chu đáo.”

Bạch Tô nghe thấy lời giải thích của Long Diễn thì nở nụ cười: “Không sao đâu, tôi cũng không thích có nhiều người vây quanh, hơn nữa, vừa rồi gặp mẹ anh tôi có cảm giác rất thân thiết, có lẽ lúc tôi chạy bộ buổi tối từng gặp cô rồi.”

Sau khi Bạch Tô suy nghĩ cẩn thận, thời gian cô có thể gặp được mẹ của Long Diễn khả năng cao nhất là vào lúc cô chạy bộ hoặc đi dạo buổi tối thôi.

Long Diễn mỉm cười một cách nhẹ nhàng, vừa gọt táo đưa cho Bạch Tô vừa nói chuyện với cô: “Lúc trước tôi không muốn bà ấy chuyển đến đây sống một chút nào, diện tích chỗ này nhỏ lại còn bất tiện, việc gì cũng tới tay bà ấy, nhưng tính cách của bà quá cố chấp, tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhường nhịn thôi. Bây giờ nghĩ lại, phải cảm ơn bà khi ấy đã kiên trì làm như thế, khiến cho chúng tôi có thêm nhiều điểm chung.”

Bạch Tô nhận lấy quả táo trong tay Long Diễn, do dự một chút.

Thật ra cô cũng cảm giác được Long Diễn có cảm tình tốt với mình.

Tuy đây là lần đầu tiên cô đến nhà Long Diễn, nhưng nói chuyện với Long Diễn mang lại cho cô cảm giác rất vui vẻ thân thiết, có điều chuyện tình cảm vẫn phải nói rõ ràng trước đã.

“Long Diễn, Phó Vân Tiêu là chồng tôi, bây giờ chúng tôi còn chưa ly hôn, chỉ là cãi nhau nên chiến tranh lạnh thôi.”

Bạch Tô cảm thấy hàm ý trong câu này đủ rõ ràng rồi.

Long Diễn vừa gọt táo cho bản thân vừa ngẩng đầu liếc Bạch Tô một cái: “Cô nói chuyện này với tôi để làm gì? Muốn tôi tránh xa cô hay cô muốn tránh xa tôi?”

“Tôi chỉ muốn tỏ rõ thái độ của bản thân thôi.”

Khi mà Bạch Tô nói câu này, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.

Long Diễn nhìn sự nghiêm túc của Bạch Tô lúc này, trong mắt chỉ có sự bao dung và ấm áp: “Cô yên tâm, tôi đánh giá cô rất cao, nếu cô vẫn còn độc thân chắc chắn tôi sẽ theo đuổi, nhưng bây giờ cô có Phó Vân Tiêu rồi, tôi sẽ đợi, đợi cô độc thân, hoặc trở thành bạn bè của cô.”

Long Diễn tỏ rõ lập trường của mình, nhưng cách “nói cho rõ ràng” này của anh ta càng khiến Bạch Tô không biết trả lời thế nào.

Cô đã hại một người tên là Nghiêm Đình rồi.

Cô không muốn hại thêm bất cứ một người vô tội nào trúng quẻ tên “hồng nhan họa thủy” này nữa.

Cô do dự mất một lúc, cắn nhẹ môi, mãi sau mới lên tiếng: “Long Diễn, anh không nên thích tôi, càng đừng đến gần tôi, tôi vừa đánh mất một người bạn, là do tôi đã hại người đó, vậy nên bây giờ tôi không muốn có thêm bất cứ người bạn thân nào nữa.”

Khi Bạch Tô nói câu này, người mà cô nghĩ đến là Nghiêm Đình.

Nghĩ đến Nghiêm Đình lại thấy đau lòng.

Long Diễn không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của Bạch Tô, dù là nhỏ nhất.

Anh bỗng đứng dậy bước đến cạnh Bạch Tô, nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu, nói với Bạch Tô rằng: “Bạch Tô, ngoài việc trồng rất nhiều hoa hồng, mẹ tôi còn làm một nhà kính đón nắng trên tầng thượng, bên trong trồng rất nhiều loài hoa bà tự tay sưu tầm, cô mau đi xem thử đi.”

Hiển nhiên Long Diễn đang muốn lảng sang chuyện khác.

Bạch Tô cố nói tiếp thì cũng không phải.

Nhưng cô đang định về nhà.

Còn chưa kịp mở lời chào, Long Diễn đã nhìn chằm chằm Bạch Tô mà nói: “Đi nào, lên xem một lúc thôi.”

Anh chủ động đi trước dẫn đường, Bạch Tô đành phải đi theo đằng sau anh, đi mãi thì cũng phải đến nhà kính, vốn ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, sau khí ánh nắng lọt vào phòng càng trở nên đẹp đẽ, tựa như bước vào thế giới của các loài hoa vậy.

Hoa mà mẹ Long Diễn trồng đều là các giống thường thấy, nhưng khi chúng đan xen vào nhau lại khiến người ta cảm thấy đẹp hơn hẳn.

Lúc này Long Diễn mới nói với Bạch Tô: “Khi mà mẹ tôi trồng những loài hoa này cũng không mong chờ chúng nó ra trái, bởi vì đây là hoa, làm sao có thể ra trái được, nhưng bà vẫn chăm sóc tỉ mỉ, trồng rất nghiêm túc, đây là lựa chọn của bà ấy.”

“Nếu một ngày nào đó, mẹ tôi bị những đóa hoa này cào chảy máu, mẹ tôi cũng sẽ không trách chúng nó.”

Nói xong những lời này Long Diễn mới quay sang nhìn Bạch Tô, trong mắt chỉ có sự chăm chú và chân thành, nhìn Bạch Tô mà nói: “Mặc dù tôi không biết trước đây cô từng trải qua chuyện gì, nhưng có lẽ cũng không khác lắm ví dụ tôi vừa đưa ra, tôi chỉ mong cô đừng tự trách bản thân mãi, tôi chọn trở thành bạn của cô, hay là chọn đợi cô, thì đều là do tôi tự quyết định, không phải là tại cô.”

“Tôi tin rằng người bạn kia của cô cũng nghĩ giống tôi.”

Long Diễn nhìn Bạch Tô, bỗng nhiên Bạch Tô cảm thấy mũi mình cay cay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.