Bạch Tô lúc này mới hài lòng gật đầu.
“Chính là mùi vị này.”
Bạch Tô vừa khóc vừa ăn, nước mắt rơi lã chã xuống đĩa.
Phó Vân Tiêu dùng khăn lướt, nho nhã lau mồ hôi trên trán. Bây giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, trên môi hiện ra một đường cong tuyệt đẹp.
Lúc đó Phó Vân Tiêu không hề biết anh sẽ yêu Bạch Tô.
Bây giờ hồi tưởng lại, đại loại khi đó chính là yêu. Nếu không sao anh có thể chịu đựng rồi đi làm lại nhiều lần món đậu xanh cho cô đến thế.
Câu chuyện này được chính miệng Bạch Tô kể ra. Bạch Tô thâm tình nhìn Phó Vân Tiêu cười.
Trong ánh mắt cô có sự cảm kích, có thâm tình, cũng cảm ơn Phó Vân Tiêu khi đó đã có lòng xào đậu xanh, cũng cảm ơn sự yêu chiều mà Phó Vân Tiêu dành cho cô suốt bao nhiêu năm qua.
Sau khi kể xong câu chuyện, nữ khách mời và nữ nhân viên của tổ chương trình đều lặng lẽ lau nước mắt.
Sau khi ghi xong chương trình, mọi người đều không chờ được nữa mà lần lượt nếm thử món đậu xanh xào. Món ăn đơn giản nhất lại trở thành món ngon nhất trong chương trình.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô chuẩn bị về nhà.
“Không lái xe nữa, chúng ta cùng đi bộ đi.”
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn Phó Vân Tiêu chớp chớp mắt.
“Được.”
Phó Vân Tiêu yêu chiều nhìn Bạch Tô cười, nắm lấy tay cô, bắt đầu đi dọc theo con đường về nhà.
Bọn họ đi rất chậm, Phó Vân Tiêu di chuyển theo tốc độ của cô.
Khoảng thời gian bình yên ấm áp hiếm hoi. Bạch Tô rất thích cảm giác này. Thời khắc này cô cảm thấy họ như những cặp vợ chồng bình thường khác, trong cuộc sống thường ngày luôn có những niềm vui nhỏ.
Tỉ lệ lượt xem của chương trình rất cao. Qua mấy ngày, chương trình đã được phát sóng trên tất cả các nền tảng video trên mạng.
Thời Hoan ở trong bệnh viện nằm mãi cũng rất nhàm chán, nên mở TV xem, vừa vặn nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang xào đậu xanh, liền vui vẻ ngồi thẳng lên xem. Ánh mắt cô ta không chớp nhìn vào Phó Vân Tiêu trong TV.
Càng xem, sắc mặt cô ta càng xị xuống.
Bởi vì cô ta nhìn thấy Phó Vân Tiêu bưng đĩa đậu xanh xào đến trước mặt Bạch Tô.
“Thử xem.”
Cách cả một màn hình, Thời Hoan vẫn có thể cảm nhận được sự cưng chiều của Phó Vân Tiêu.
Sắc mặt Thời Hoan càng lúc càng khó coi, thậm chí cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy, phẫn nộ nắm chặt tay thành nắm đấm.
Trên màn hình chương trình ngập tràn những bình luận “Hạnh phúc quá đi”, “Muốn kết hôn với người đàn ông như vậy quá”.
Đáng chết!
Cô ta cầm điều khiển từ xa, nặng nề nhấn phím tắt.
Bạch Tô, chắc chắn là cô cố ý!
Ánh mắt Thời Hoan lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện côta mang thai là do Bạch Tô báo với mẹ cô ta. Mà Bạch Tô lại nhân lúc cô ta đang ở trong bệnh viện đi tham gia chương trình tạp kỹ với Phó Vân Tiêu, còn tỏ ra ân ái với cho mọi người khắp thế giới xem.
Nếu nói Bạch Tô không nhắm vào cô ta, thì dù đánh chết cô cũng không tin.
Người phụ nữ độc ác này.
Thời Hoan cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng mình, gọi điện thoại cho Tạ Dương.
“Lại sao nữa?”
Điện thoại đã được thông qua, nhưng giọng điệu Tạ Dương ở đầu dây bên kia vô cùng không nhẫn nại.
“Anh đang ở đâu?”
Thời Hoan thở một hơi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể.
“Cô mặc kệ tôi ở đâu, bây giờ tôi không có thời gian, mấy ngày nữa hẵng gọi lại cho tôi.”
Thời Hoan đang chuẩn bị nói tiếp, trong điện thoại bỗng truyền đến tiếng cúp máy.
Tay phải cô nắm chặt điện thoại đi động, môi dưới bị cắn đến bật cả máu nhưng cô vẫn không hay biết.
Bây giờ cô đang vô cùng tức giận, nhưng cô lại không có chỗ nào để xả cơn tức.
Thời Hoan tức giận tháo ống truyền, chịu đựng cơn đau của cơ thể, lấy chìa khóa xe và lén lút trốn khỏi bệnh viện.
Cô ta sẽ lái xe, cô ta phải phát tiết, cô ta phải giải tỏa hết sự tức giận trong cơ thể, nếu không cô ta sẽ nổ tung mất.
Âm thanh của động cơ vang lên khắp đường phố.
Khuôn mặt Thời Hoan không có cảm xúc gì, điên cuồng lái xe trong thành phố.
Quá chậm, tốc độ vẫn quá chậm!
Cô ta trực tiếp đạp ga hết cỡ, nhà cửa hai bên nhanh chóng lướt về phía sau.
Chỉ khi tốc độ vượt quá giới hạn, cô ta mới cảm thấy cô ta vẫn còn là chính mình.
Trong xe, nhạc rock vang lên kích thích cả hai tai. Thời Hoan phanh gấp. Chiếc Ferrari bản giới hạn màu đỏ đã xoay một vòng 360 độ trong quảng trường thành phố.
Thời Hoan đỗ xe trong bãi đậu xe của quảng trường, cơ thể bất lực dựa vào ghế xe. Lúc này đây, cô ta cảm thấy bản thân được thư giãn một chút.
Nhưng nghĩ đến Bạch Tô, nghĩ đến Tạ Dương, cô ta vẫn không kiềm chế được cơn tức giận.
Đôi mắt cô vô thức nhìn ra cửa sổ xe. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt cô ta.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu xám đang cười nói đi trên đường phố. Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ. Người phụ nữ thân mật khoác tay người đàn ông. Hai người nhìn giống như đôi vợ chồng đang đi dạo phố mua sắm.
Người đàn ông này cô ta quen, chính là người không lâu trước đã tắt máy của cô ta.
Tạ Dương nói không có thời gian, vậy mà vừa xoay người đã đi mua sắm với người phụ nữ khác.
Cô ta tuy rằng không thích Tạ Dương, nhưng cô ta không cho phép người đàn ông này nhắm mắt làm ngơ với mình.
Thời Hoan mở điện thoại, đợi người phụ nữ và Tạ Dương cùng quay đầu lại, cô ta đã nhanh chóng chụp được một tấm ảnh có cử chỉ thân mật của họ.
Với trực giác của một người phụ nữ, cô ta biết người bên cạnh Tạ Dương tuyệt đối không phải vợ anh ta.
Sau khi chụp ảnh xong, cô ta lại tiện tay tìm kiếm thông tin về người phụ nữ đi bên cạnh Tạ Dương.
Kết quả hơi khiến cô ta kinh ngạc. Người phụ nữ đi bên cạnh Tạ Dương là thư ký của Bạch Tô.
“Thú vị đây!”
Nụ cười xuất hiện trên môi của Thời Hoan.
Nhân lúc Tạ Dương cùng người phụ nữ còn chưa đi xa, cô ta lại nhanh chóng chụp thêm vài tấm.
Chụp ảnh xong, cô ta hài lòng gọi điện cho một người bạn.
“Giúp tôi điều tra một người, tên Tạ Dương. Tôi cần số điện thoại của vợ anh ta.”
Nụ cười đắc ý của cô ta càng rõ hơn, đôi mắt hơi chuyển động, không ai biết lúc này cô ta đang nghĩ gì.
Chuông báo tin nhắn vang lên từ điện thoại di động.
Bên trên có một chuỗi số điện thoại của một người phụ nữ tên Vương Lâm.
Thời Hoan trực tiếp gửi mấy bức ảnh cô ta chụp lén qua cho Vương Lâm.
Sau khi gửi ảnh cô ta còn gửi thêm một đoạn tin nhắn.
“Người đàn ông mà cô rất quen thuộc. Thực ra người phụ nữ này cũng không phải ai xa lạ với cô. Cô ta là thư ký của Bạch Tô. Bạch Tô và Tạ Dương là đối tác làm ăn, nên có thể thấy tất cả đều là thủ đoạn của Bạch Tô. Để ý kỹ người đàn ông của cô, cẩn thận bị lừa dối.”
Gửi xong câu này, cô cũng gửi địa chỉ công ty của Bạch Tô cho Vương Lâm.
Sau đó, cô tắt nguồn điện thoại.
Trời đã dần dần tối đi, chiếc Ferrari bản giới hạn màu đỏ lướt qua đêm tối như một bóng ma.
Nụ cười trên môi người phụ nữ trong xe như có lại như không, rất đẹp, nhưng lại lạnh lùng không có tình người.
Ngày hôm sau, Bạch Tô vừa mới đến công ty, các phóng viên đã bao vây khắp công ty.
Thấy Bạch Tô từ ngoài cửa đi vào, các ống kính tele, đèn flash liền nháy liên hồi.
“Cô Bạch, bây giờ khắp các mạng đều phát sóng chương trình tạp kỹ của cô và anh Phó Vân Tiêu. Có cư dân mạng gọi cô là “nữ thần hạnh phúc”, xin hỏi cô có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ với khán giả không?”
“Cô Bạch, tôi là phóng viên của kênh giải trí thành phố A. Nghe nói cô tham gia chương trình là để quảng bá cho khách sạn của mình, xin hỏi bây giờ cô có thể giới thiệu chi tiết về khách sạn của mình cho chúng tôi không?”
Cuối cùng, các phóng viên không còn đứng chật sảnh vì tin đồn với Trịnh Hạo nữa.
Hơn nữa những câu hỏi của họ đều liên quan đến khách sạn và Phó Vân Tiêu. Cô rất hài lòng với kết quả này.