Bạch Tô cho một xiên thịt dê vào miệng, trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu rồi nói: "Anh có thời gian rảnh thì quan tâm em gái anh nhiều hơn đi."
Phó Vân Tiêu từ chối cho ý kiến cầm một chai bia tự rót cho mình.
Đợi anh rót xong Bạch Tô lại đưa ra một vấn đề: "Có phải hồi nhỏ anh và Thời Hoan có quan hệ rất tốt không?"
Phó Vân Tiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Bạch Tô: "Cô ấy là em gái anh, cho nên phải bảo vệ cô ấy với tư cách người anh, nếu hồi nhỏ em cũng gầy yếu như vậy thì anh cũng sẽ bảo vệ em thôi.”
Phó Vân Tiêu lại nói đùa với Bạch Tô.
Bạch Tô lại cắn thêm một xiên thịt dê, gọi thêm vài miếng thịt bò mới nói chuyện với Phó Vân Tiêu: "Vậy thì phải cám ơn tổng giám đốc Phó rồi, lúc em còn trẻ cũng không cần anh bảo vệ đâu, người xinh đẹp như em khi trẻ đã có người khác bảo vệ rồi.”
Nhắc tới đến vấn đề này, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên cảnh giác liếc nhìn Bạch Tô: "Khi em còn trẻ có người khác bảo vệ em?"
Bạch Tô tự nhiên liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu.
"Đúng vậy, chuyện này đâu có gì đặc biệt, chẳng lẽ anh cho rằng em chỉ có một người bạn trai cũ là anh à? Chẳng qua là các anh bạn trai bé nhỏ của em lúc trước còn quá trẻ thôi, em không xếp bọn họ vào hàng ngũ bạn trai cũ.”
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu có vẻ vừa hứng thú vừa lo lắng với đề tài này nên cố ý chọc anh chơi.
Nhưng không ngờ Phó Vân Tiêu nghe đến những lời này lại nhíu chặt lông mày, chăm chú nhìn Bạch Tô nói: "Nói anh nghe thử coi, là những ai?"
Bạch Tô nhìn thoáng qua Phó Vân Tiêu, bưng ly bia của anh lên uống một ngụm mới nói: "Không nói, coi như làm bí mật chôn dưới đáy lòng của riêng em đi.”
"Vậy có nghĩa là không có rồi, nếu nói ra thì phải có sự thật chứng minh cho nên mới không nói đúng không."
Phó Vân Tiêu cố ý trêu ghẹo Bạch Tô.
Khiến Bạch Tô vừa tức giận vừa ảo não.
Nhưng hai người cùng nhau ăn đồ nướng thì bầu không khí lại càng ngày càng hòa hợp, cũng càng ngày càng có hơi thở cuộc sống.
Bạch Tô ăn một lúc rồi lại uống rất nhiều bia, Phó Vân Tiêu thanh toán xong hai người lại cùng nhau chậm rãi đi về phía nhà, cô vừa chậm rãi đi vừa nói chuyện với Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu, em cảm thấy bây giờ thật tốt, có hơi thở cuộc sống, có cảm giác hạnh phúc, còn có ước mơ, quan trọng nhất là anh đang ở bên cạnh em.”
Phó Vân Tiêu cũng cười: "Em vui vẻ là tốt rồi."
Sau khi hai người vào cửa Phó Vân Tiêu vào luôn phòng tắm tắm rửa, cả người anh sặc mùi khói than nướng.
Bạch Tô thì đu trên xích đu trong sân, cô luyến tiếc làn gió nhẹ nhàng buổi tối, còn muốn ngồi trong gió thêm một lúc mới từ từ quay về.
Vừa lúc đó điện thoai trong tay Bạch Tô bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
"Em có khỏe không?"
Số điện thoại này Bạch Tô quả thực không biết, cũng không lưu lại.
Cô tự coi là tin gửi nhầm nên không nhắn lại.
Thời Hoan ở trên xe đúng lúc thấy Phó Vân Tiêu và Bạch Tô lúc ấy, Phó Vân Tiêu thế mà lại cùng Bạch Tô ăn đồ nướng ở những chỗ như này, Thời Hoan cảm thấy đây không phải là chỗ anh Vân Tiêu của cô ta thích đến, nhất định là vì đi cùng người phụ nữ Bạch Tô độc ác đó mới tới.
Thời Hoan nghĩ đến đây lại cảm thấy phiền chán, sau đó Tạ Dương đến leo lên xe Thời Hoan, hai người không có nhiều đề tài để tán gẫu thêm nên trực tiếp rời đi.
Tuy thời điểm Tạ Dương đến Thời Hoan đã thu hồi lại cảm xúc nhưng Tạ Dương vẫn thấy được cảm xúc trong mắt cô ta, anh ta hỏi khẽ: "Làm sao vậy? Cô nhóc hôm nay không vui sao?"
Thời Hoan trừng mắt nhìn Tạ Dương: "Đừng nói nhảm, tôi có vui vẻ hay không có liên gì đến anh?"
Khóe môi Tạ Dương nhếch lên nói với Thời Hoan: "Em không vui thì tôi sẽ đau lòng."
"Bình thường anh thích chơi ở đâu? Dẫn tôi đi."
Thời Hoan cũng không muốn nói nhiều với Tạ Dương, mà chỉ trực tiếp nói thẳng ra.
Tạ Dương dường như đã quen đối mặt với tính cách như một con mèo hoang nhỏ của Thời Hoan, cũng không so đo với cô, anh ta trực tiếp đổi hướng, lái xe về phía quán bar E2 anh ta thường tới, đồng thời lại nhìn Thời Hoan hỏi một câu: "Sao bình thường em lại phải trang điểm theo kiểu ngoan ngoãn hiền lành vậy, để phục vụ công việc gì sao?”
Thời Hoan quay đầu qua khinh thường liếc mắt nhìn Tạ Dương, dáng vẻ ngạo nghễ: "Đấy không phải là kiểu trang điểm ngoan ngoãn hiền lanh, đấy chỉ là kiểu trang điểm bình thường thôi, tôi làm việc gì cũng không liên quan đến anh.”
Thời Hoan nói xong câu đó lại an vị ngồi trong xe tiếp tục nhìn ra xa.
Tạ Dương tỏ vẻ không sao cả: "Được rồi, em không nói thì thôi, dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn giường thôi.”
Hôm nay là Thời Hoan chủ động tìm Tạ Dương, thật ra Tạ Dương vẫn cảm thấy kỳ quái vì việc này, bởi vì anh ta nghĩ rằng cô gái nhỏ hoang dã này sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua thì thế nào cũng phải mất một đoạn thời gian nữa mới tìm đến mình.
Nhưng lại không ngờ so với anh ta tưởng tượng cô càng hoang dã hơn.
Cô chủ động liên hệ anh ta rồi.
Khi Tạ Dương chạy xe đến cửa quán bar liền đưa xe cho bảo vệ đem đi cất, trực tiếp dẫn Thời Hoan đi vào trong, đi về phía phòng bao hàng năm của anh ta.
Từ khi đi vào trong đã bắt đầu có rất nhiều bồi rượu là nữ đến chào hỏi Tạ Dương, Thời Hoan xem ở trong mắt nhưng cũng không quan tâm, cô trực tiếp đi theo Tạ Dương vào phòng bao, lúc này cô mới hỏi: "Anh làm công việc gì vậy?”
Tạ Dương đẩy Thời Hoan lên ghế sô pha, đưa tay cởi dây áo của cô rồi hỏi: "Chuyện này quan trọng sao?". Truyện Hệ Thống
Thời Hoan thu lại ánh mắt, giơ tay chủ động bám lên cổ anh ta nói: "Không quan trọng."
Vốn là không quan trọng.
Trái tim cô ta huộc về Phó Vân Tiêu, mà giờ thân thể cô ta chơi đùa với ai cũng không quan trọng!
Tạ Dương vẫn không hề dịu dàng giống như tối hôm qua, nhưng hôm nay Thời Hoan càng đặc biệt cởi mở hơn so với tối hôm qua.
Cô ta vẫn không hề phát ra một chút âm thanh nào giống như trước.
Tạ Dương lại càng bởi vì Thời Hoan không phát ra âm thanh gì mà càng muốn nhanh chóng chiếm hữu được cô ta, chinh phục cô ta.
Thời Hoan vẫn một mực yên lặng.
Mãi cho đến khi lên cao trào khiến cho thân thể cảm giác được từng chút một…
Lại thêm một đêm qua đi.
Trời sáng ánh mặt trời vừa lên, Thời Hoan chủ động mặc quần áo vào, Tạ Dương ở bên cạnh nhìn Thời Hoan nói: "Lát nữa cô nhớ uống thuốc, đừng mang thai, tôi không hy vọng có người phụ nữ nào mang thai con tôi.”
Thời Hoan ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Dương: "Anh nghĩ là tôi thích mang thai con của anh chắc?”
Nói xong cô ta cầm túi xách lên, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Sau khi ra ngoài ngồi lên taxi, đi đến trung tâm thành phố cô ta mới nhớ ra lời Tạ Dương mới nói liền cho taxi dừng lại, xuống xe đi vào hiệu thuốc mua thuốc tránh thai. Cô ta vừa mua xong, chuẩn bị đi ra thì đột nhiên gặp phải Bạch Tô.
Bạch Tô là vì thư ký phát sốt nên tiện đường đi cùng đến đây mua thuốc hạ sốt rồi đi họp luôn, không ngờ cũng có thể đụng phải Thời Hoan.