Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 421: Chương 421: Mong anh hãy tác thành cho tôi




Bạch Tô ít nhiều gì cũng biết quan hệ giữa Phó Cảnh Hoài và Phó Vân Tiêu, mặc dù không có người nói rõ quan hệ của họ.

Phó Cảnh Hoài thở dài nhìn Bạch Tô: “Đi, tôi dẫn em đến một nơi.” Nói rồi, anh ta kéo cổ tay Bạch Tô, muốn dẫn cô đi.

Bạch Tô hơi ngây người. Cô không muốn đi cùng Phó Cảnh Hoài: “Nếu có chuyện gì thì lần sau nói đi, bây giờ tôi không tiện đi theo anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nhưng bây giờ Phó Vân Tiêu còn đang ở trong bệnh viện, tôi muốn về thăm anh ấy.”

Phó Cảnh Hoài không thèm nghe lời Bạch Tô mà cố ý kéo Bạch Tô đi: “Tôi muốn dẫn em đến một nơi.”

Cổ tay Bạch Tô bị Phó Cảnh Hoài siết đau đớn, nhưng Phó Cảnh Hoài muốn kéo cô đi, cô không thể trốn thoát, đành phải nhanh chóng đi theo anh a.

Phó Cảnh Hoài dẫn Bạch Tô lên xe. Vẻ mặt Bạch Tô rõ ràng không vui.

“Bác sĩ Phó Cảnh Hoài, tôi muốn xuống xe đi thăm Phó Vân Tiêu.”

“Tôi dẫn em đi xem quá khứ của chúng ta.”

Bạch Tô hơi ngẩn người, khó tin nhìn Phó Cảnh Hoài. Cho nên… Họ thật sự có quá khứ sao? Bạch Tô bỗng nhớ lại giấc mơ lần trước ở chỗ Phó Cảnh Hoài, trong mơ cô và Phó Cảnh Hoài yêu đương, sau này cãi nhau. Đó không phải là mơ sao?

“Chúng ta có quá khứ gì?” Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Cảnh Hoài: “Bác sĩ Phó, mặc dù tôi đang mất trí nhớ, nhưng anh hư cấu chuyện giữa chúng ta như thế thì không được đâu.”

Phó Cảnh Hoài chỉ nói: “Thắt dây an toàn.”

Anh không giải thích mà trực tiếp khởi động xe. Bạch Tô không thể xuống xe, Phó Cảnh Hoài đã khóa cửa xe, cô chỉ còn cách ngồi yên trong xe.

Kể từ khi biết tin Bạch Tô có lẽ đã chết, Phó Vân Tiêu bị ảnh hưởng không ít, thế giới của Phó Cảnh Hoài cũng bắt đầu sụp đổ. Anh ta nhìn con đường đằng trước, từ bệnh viện tới trường đại học của họ cách một khoảng cách, Phó Cảnh Hoài chậm rãi nói: “Tôi nghĩ sau khi em chết, tôi sẽ không làm bác sĩ. Năm đó em chọn làm bác sĩ là vì em muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ em. Tôi bắt đầu làm bác sĩ bởi vì mẹ tôi là bác sĩ, tôi có tài năng trong lĩnh vực này.”

Bạch Tô không đáp lời, chỉ nghe Phó Cảnh Hoài nói.

“Cho nên sau này khi gặp em, ước mơ của tôi là muốn giúp em chữa khỏi bệnh cho mẹ em. Em đã quên hết những chuyện này, cũng quên mất khoảng thời gian chúng ta ở phòng thí nghiệm, cùng nhau nghiên cứu khoa học, cùng nhau luyện tập phẫu thuật ngoại khoa.”

“Tôi không trách em, Bạch Tô.”

“Tôi cho rằng em đã chết, ước mơ của tôi cũng đã biến mất, cho nên sau này tôi không làm bác sĩ nữa mà bắt đầu lang thang chơi đùa. Nhưng sau khi gặp lại em, tôi mong rằng tôi có thể chữa khỏi cho em, vì em nên tôi lại trở về tuyến đầu.”

Nghe vậy, Bạch Tô mới nhìn Phó Cảnh Hoài nói: “Phó Cảnh Hoài, vậy ra lúc trước tôi đã phản bội anh, làm chậm trễ anh sao?”

Cô không dám chắc, cho nên cô cần Phó Cảnh Hoài xác nhận. Không có trí nhớ thật phiền toái. Nhưng cô có thể xác định giọng điệu của Phó Cảnh Hoài lúc nói chuyện rất đau khổ, cho nên chắc anh ta nói thật.

Phó Cảnh Hoài ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải, là anh thua thiệt em, nhưng chúng ta vốn là một đôi.”

Trước kia chúng ta vuột mất nhau vì đủ lý do. Bây giờ Bạch Tô mất trí nớ, Phó Cảnh Hoài cho rằng đây là cơ hội của mình, anh ta muốn trở lại từ đầu với cô. Nhưng tại sao lúc trước mình về nước, Bạch Tô đã gả cho Phó Vân Tiêu, bây giờ mình muốn giúp Bạch Tô thức tỉnh ký ức, Bạch Tô cũng đã yêu Phó Vân Tiêu? Anh ta cảm thấy không công bằng.

Phó Cảnh Hoài, anh dừng xe đi, tôi không muốn đến nơi chúng ta từng hồi ức.” Bạch Tô chần chờ một lát rồi kiên định nói.

Phó Cảnh Hoài nhíu mày: “Tôi muốn dẫn em tìm về ký ức.”

“Nhưng bây giờ tôi muốn yêu Phó Vân Tiêu, tôi không muốn tìm lại hồi ức. Phó Cảnh Hoài, lần trước đến phòng thí nghiệm của anh, tôi đã nằm mơ.” Bạch Tô suy tư nhìn Phó Cảnh Hoài: “Sau khi mơ thấy giấc mơ đó, tôi nghĩ có lẽ tôi yêu anh quá đau khổ. Nếu tôi đã chọn Phó Vân Tiêu thì mong anh hãy tác thành cho tôi.”

Két! Tiếng phanh chói tai vang lên, Phó Cảnh Hoài phẫn nộ dừng xe, không tiếp tục đi tiếp. Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô: “Nhưng tôi mong em có thể nhớ lại. Tôi không muốn em quên tôi.”

Bạch Tô không biết mình nên đối mặt với anh ta với tâm trạng gì, cho nên cô không nói một lời. Nhưng đúng lúc này, bỗng bên ngoài có người thử gõ lên cửa kính xe. Phó Cảnh Hoài dời mắt, ấn nút mở cửa xe, bất mãn nói: “Có chuyện gì?”

Anh ta vừa nói xong thì đối phương không trả lời mà cầm máy ảnh chụp một phát, sau đó xoay người bỏ chạy. Thấy động tác của đối phương, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng mở cửa xe, không rảnh cãi nhau với Bạch Tô mà đuổi theo người đàn ông kia. Anh ta túm cổ áo đối phương, vươn tay đòi máy ảnh: “Lấy ra.”

Bạch Tô không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau vụ Phó Vân Tiêu đánh nhau, cô sợ Phó Cảnh Hoài cũng đánh người, bèn mau chóng xuống xe xem thử. Ai dè đúng lúc này, cô lại phát hiện một chiếc minibus ở cách đó không xa cũng có đèn flash lóe lên. Bạch Tô cũng nhận thấy không đúng, nhanh chóng tiến lên kéo Phó Cảnh Hoài.

“Phó Cảnh Hoài, hình như họ đã chuẩn bị trước rồi.”

Lúc Bạch Tô kéo áo, Phó Cảnh Hoài còn đang giành máy ảnh.

“Phó Cảnh Hoài, chúng ta mau đi thôi, bên kia đã chụp ảnh rồi.”

Mặc dù không biết mục đích của đám người này, nhưng Bạch Tô cảm thấy không đúng lắm. Chiếc minibus đã nhanh chóng rời đi. Phó Cảnh Hoài phẫn nộ không muốn buông tha người này, Bạch Tô muốn can ngăn cũng không được. Cô bất đắc dĩ nhìn anh ta, đành phải nói: “Anh muốn tốn thời gian ở đây thì kệ anh, tôi đi trước đây.”

Nói xong, Bạch Tô xoay người rời đi. Phó Cảnh Hoài nhíu mày, biết mình chắc chắn đã bị gài bẫy. Nếu anh rời đi thì sẽ càng phiền toái, phải bắt được người này tìm hiểu chân tướng.

Thấy không thể khuyên can, Bạch Tô vội vàng rời đi, bắt một chiếc taxi báo địa chỉ bệnh viện số 1, sau đó nhanh chóng chạy đi.

May mà lúc này đám phóng viên canh chừng ở bệnh viện số 1 đều đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.