Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 665: Chương 665: Phản ứng của cô gái này đúng là quá đáng yêu




Thời Hoan tức giận trở về phòng, sau khi đóng chặt cửa phòng, cô ta bắt đầu xé nát đồ đạc.

Cô ta lấy một đống quần áo của mình ra rồi lấy một con dao sắc từ trong ngăn kéo và bắt đầu cắt nát quần áo trong tủ của mình.

Cô ta cắt thành từng dải, rồi thành từng mảnh.

Cuối cùng tất cả đều trở thành một đám vải vụn.

Cô ta không thể tùy tiện ném đồ đạc bởi vì tiếng ném đồ đạc quá lớn, sẽ thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

Đã có ai hỏi cô ta về cảm xúc trong lòng chưa?

Cô ta chỉ có thể cắt đồ, cắt hết quần áo, tất cả những quần áo mới mua cũng đều bị cắt hết.

Sau khi mọi thứ bị cắt vụn, Thời Hoan mới hạnh phúc mỉm cười nhìn đống quần áo.

Cảm giác được trút hết mọi thứ ra ngoài, cảm giác cắt vụ mọi thứ thật tuyệt.

Thật sự rất tuyệt vời!

Tốt hơn so với việc ngồi buồn bã.

Cắt hết quần áo xong, Thời Hoan nhặt đống vải vụn nhét vào một chiếc ba lô lớn, rồi đeo chiếc ba lô đó đi ra ngoài.

Cô ta chào hỏi thân thiết với những người làm, và nói là mình tới trường chơi. Cô ta lên xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trời đã khuya, cô ta phóng xe rất nhanh, cô ta như ngọn lửa thiêu đốt suốt đêm đen, ánh lửa bay tứ tung muốn thắp sáng cả màn đêm.

Nhưng cô ta không có nơi nào để đi.

Khi Phó Vân Tiêu về nhà, anh mở cửa đi vào thấy Bạch Tô vừa tắm xong và đang chuẩn bị đi ngủ.

Nhìn thấy Phó Vân Tiêu, cô nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay anh lại về?”

“Gần đây anh không cần ở chỗ bà ngoại sao?”

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rồi hỏi.

Phó Vân Tiêu chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Tô, anh vươn tay ôm lấy Bạch Tô. Anh nói với cô: “Bạch Tô, chúng ta xong rồi, anh không muốn rời xa em.”

Bạch Tô thắc mắc không hiểu gì.

Phó Vân Tiêu duỗi tay ra ôm Bạch Tô vào lòng, anh ôm rất chặt, hai người giống như sắp trải qua cảnh sinh ly tử biệt vậy.

Lúc đầu Bạch Tô vẫn còn đang thắc mắc, không hiểu Phó Vân Tiêu có ý gì. Mãi đến khi Phó Vân Tiêu ôm cô vào lòng, cô mới đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.

“Phó Vân Tiêu, anh vừa nói gì vậy? Anh bị làm sao vậy?”

Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh để nhìn thái độ của anh và nói chuyện rõ ràng.

Nhưng Phó Vân Tiêu vẫn ôm chặt cô.

Giống như không nỡ buông tay vậy.

Nếu Phó Vân Tiêu nhìn cô giải thích, cô biết được chân tướng sự việc thì không sao. Nhưng cô lại không biết gì, nghe anh nói như vậy, cô lại càng lo lắng sốt ruột hơn.

Cô vội vàng ôm Phó Vân Tiêu và nói: “Phó Vân Tiêu, có chuyện gì vậy?”

“Tại sao chúng ta lại xong rồi? Anh vừa nói cái gì cơ? Có chuyện bà ngoại anh xảy ra chuyện gì không...”

Bạch Tô cau mày, lớn tiếng hỏi Phó Vân Tiêu.

“Ừ, bà ngoại nói anh nhất định phải rời xa em và anh đồng ý rồi.”

Phó Vân Tiêu giả vờ buồn bã nói thêm với Bạch Tô.

Tay Bạch Tô vốn dĩ đang đặt trên lưng Phó Vân Tiêu nhưng nghe xong những lời này, tay cô buông thõng xuống, cả người vô lực. Cô ngây người ra một lúc rồi mới nói chuyện được với Phó Vân Tiêu: “Anh đã đồng ý rồi à?”

“Đúng vậy, thời gian này chúng ta ly hôn thật đi. Anh sẽ tìm một người phụ nữ nào đó để đối phó với bà ngoại. Qua khoảng thời gian sóng gió này anh nhất định sẽ nghĩ cách để cưới em về.”

Nếu như khi còn trẻ, Bạch Tô nghe được những lời này cô sẽ cho rằng như vậy cũng được, cô sẽ ngu ngốc tin theo.

Nhưng bây giờ nghe Phó Vân Tiêu nói những lời này, cô chỉ cảm thấy Phó Vân Tiêu đúng là một tên cặn bã.

Đồ cặn bã!

Bạch Tô đẩy thẳng Phó Vân Tiêu ra.

“Được rồi, anh đi tìm một người khác đi, về sau chúng ta không gặp lại nhau nữa, sau này anh cũng không cần cưới em về nữa, em không quan tâm.”

Nói xong, Bạch Tô tức giận đi sang bên cạnh mặc lại quần áo. Bây giờ cô không được rồi, cô nhất định phải nhanh chóng mặc lại quần áo và bình tĩnh lại.

Phó Vân Tiêu đứng nguyên tại chỗ, không có vẻ gì là muốn níu kéo, anh chỉ im lặng nhìn Bạch Tô ra ngoài mặc quần áo.

Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu không hề níu kéo cô lại, hơn nữa lại cứ thế nhìn cô ra ngoài, làm cô càng tức giận hơn.

Cô bước tới cửa, quay đầu lại nhìn Phó Vân Tiêu, cô cau mày nhìn anh và hỏi: “Anh không có chuyện gì muốn giải thích với em sao?”

Phó Vân Tiêu giả vờ không hiểu gì cả: “Anh còn cần giải thích gì nữa?”

“Hiện tại với chuyện này chúng ta cũng chỉ có thể dùng cách này…”

Hình như Phó Vân Tiêu muốn giải thích.

Anh không giải thích, cô còn không giận, anh vừa giải thích là cô lại càng tức giận hơn!

Đây là lời giải thích cái kiểu gì vậy?

“Phó Vân Tiêu, tại sao trong công việc, anh thông minh như thế, mà sao trong chuyện tình cảm anh lại là một một người cứng nhắc như vậy, não của anh bị gỉ rồi sao?”

Bạch Tô không biết nói gì thêm với Phó Vân Tiêu nữa, cô tức giận chỉ nói được một câu này.

Nói xong, Bạch Tô đi thẳng ra ngoài cửa.

Lúc này Phó Vân Tiêu mới đứng đằng sau và nói với cô: “Bạch Tô, em đừng đi.”

Bạch Tô không muốn nghe những gì Phó Vân Tiêu nói nữa, cô càng tức giận và xông ra ngoài.

Phó Vân Tiêu đuổi kịp Bạch Tô, anh ôm cô từ phía sau: “Bạch Tô, anh không nỡ để em đi, em đừng đi.”

Bạch Tô đẩy Phó Vân Tiêu ra: “Phó Vân Tiêu, tôi nghĩ rằng anh thật sự có bệnh rồi, tôi tin tưởng anh như thế, con người anh đúng là rất quá đáng.”

“Anh chưa từng yêu tôi đúng không? Tại sao bây giờ anh lại trở thành một con người như vậy?”

“Tôi luôn cho rằng anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Lúc trước anh đã rời xa tôi lâu như vậy rồi, tôi và anh trải qua nhiều chuyện như vậy. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh, vậy mà bây giờ anh lại... tự quyết trong chuyện này?”

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô.

Lúc này Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rất tức giận: “Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu tôi, thôi bỏ đi…”

Bạch Tô không muốn nói gì nữa, nước mắt cô cứ thế rơi xuống.

Cô không muốn nói về quá khứ, nhưng hôm nay vừa nói tới kết quả lại đau lòng như vậy.

Phó Vân Tiêu vốn dĩ chỉ muốn đùa với Bạch Tô nhưng anh không ngờ Bạch Tô lại khóc vào lúc này...

Nhất thời Phó Vân Tiêu cũng cảm thấy hoảng sợ.

Anh nhanh chóng vươn tay lấy khăn giấy đưa cho cô rồi lau nước mắt cho cô.

Bạch Tô đẩy tay Phó Vân Tiêu ra: “Anh đừng lo cho tôi.”

Cô cầm lấy khăn giấy lau nước mắt rồi nói với Phó Vân Tiêu.

“Anh đã từ bỏ tình yêu của chúng ta, tôi không muốn quan tâm đến anh nữa!”

“Tôi đi...”

Cô muốn lau nước mắt nhưng lại không thể kìm được cảm giác muốn khóc.

“Được rồi, được rồi, anh sai rồi, bà ngoại đã nói ngày mai em về nhà để bà gặp một chút. Bà muốn gặp em, được rồi, anh sai rồi…”

Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Bạch Tô, anh thật sự dở khóc dở cười.

Phản ứng của cô gái nhỏ này thật dễ thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.