Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 165: Chương 165: Phó Vân Tiêu, có phải anh yêu tôi rồi không




Vẻ mặc của Phó Vân Tiêu lúc này… Bạch Tô cảm thấy chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả: bình thản.

Ngoài hai chữ bình thản ra Bạch Tô không thể ra từ ngữ nào để hình dung nữa.

Khuôn mặt đẹp trai như tạc của hắn trông vô cùng bình thản, không giống với vừa mới gặp sự cố trong hôn lễ của chính mình hay là vừa phải đối mặt với vụ bê bối truyền thông.

Vì thế khi đã nhìn Phó Vân Tiêu rất lâu thế nhưng Bạch Tô vẫn chưa biết phải nói gì với Phó Vân Tiêu.

Cô vô thức nuốt nước bọt, sau đó lên tiếng: “Anh về rồi.”

Tất cả những thay đổi trên gương mặt của Bạch Tô trong một thời gian ngắn đều được thu lại trong tầm mắt của hắn. Khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên nở một nụ cười.

Hắn đáp lại: “Ừ.”

Sau đó không khí lại rơi vào trầm mặc trong vòng hai giây.

Trong hai giây trầm mặc ngắn ngủi ấy Bạch Tô không biết mình còn có thể nói gì với Phó Vân Tiêu nữa.

Phó Vân Tiêu im lặng không nói khiến cô có cảm giác hơi bối rối.

Bạch Tô bối rối đứng dậy, cô nhìn Phó Vân Tiêu sau đó nói: “Vậy… bây giờ tôi đi lấy cho anh cốc nước rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Thế nhưng khi Bạch Tô vừa mới xoay người định đi lấy nước thì Phó Vân Tiêu lại đưa tay ra kéo lấy tay Bạch Tô một cách rất tự nhiên.

“Không cần đâu, chúng ta nói chuyện đi.”

Bạch Tô bị kéo giật về phía ghế sô pha.

Theo quán tính, lúc ngồi xuống cô cách Phó Vân Tiêu rất gần… Khoảng cách gần như thế này khiến Bạch Tô cảm thấy có chút không quen.

Nếu như cô di chuyển vị trí thì lại hơi khó xử.

“Được, nói đi.”

“Bạch Tiểu Bạch xem tôi là ba của con bé.”

“Tôi sẽ giải thích với con bé, anh không phải là ba của nó.”

Sau khi Phó Vân Tiêu nói xong thì Bạch Tô lên tiếng, giọng nói cũng bình thản giống như Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó mới nhìn Bạch Tô: “Vậy ba ruột của Bạch Tiểu Bạch là ai?”

Phó Vân Tiêu cho rằng hắn không hề để tâm tới vấn đề này.

Thế nhưng khi hắn nói ra câu hỏi đó hắn mới phát hiện thực ra mình vô cùng để tâm!

Bạch Tô có chút khó xử, cô không biết phải nói chuyện này với Phó Vân Tiêu như thế nào nữa, cô không có cách nào lên tiếng cả.

Vì thế cô cúi thấp đầu, suy nghĩ một hồi lâu.

Sự chờ đợi dài dằng dặc khiến bầu không khí trở nên yên ắng một cách lạ thường.

Rất lâu sau, Phó Vân Tiêu không thấy Bạch Tô trả lời nên hắn bổ sung thêm một câu nữa: “Phó Cảnh Hoài à?”

Bạch Tô lắc lắc đầu.

Thậm chí cô cảm nhận được bây giờ mình đang rất không thoải mái, cô hơi cắn môi, không biết phải nói với Phó Vân Tiêu thế nào. Bạch Tô do dự hồi lâu sau đó mới lên tiếng: “Tôi cũng không biết là ai.”

Cô kể lại tất cả mọi chuyện cho Phó Vân Tiêu nghe.

Bao gồm cả việc thời gian cô bị bỏ thuốc sau đó xảy ra chuyện ở chỗ nào.

Bởi vì hôm đó là sinh nhật của Phó Cảnh Hoài nên cô nhớ rất rõ.

Lúc cô nói về thời gian xảy ra sự việc, Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên sau đó bắt đầu quan sát Bạch Tô.

Chỉ là… Bạch Tô quá chăm chí kể chuyện mà không hề để ý tới ánh mắt của Phó Vân Tiêu.

Lúc cô nói ra tên khách sạn, ánh mắt của Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô đã bắt đầu chan chứa cảm xúc mãnh liệt.

Thế nhưng Bạch Tô vẫn chưa nhận ra.

Bạch Tô ngẩng đầu lên, lúc cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì cho rằng hắn bị câu chuyện của cô làm cho quá ngạc nhiên… cho rằng hắn nghĩ cô là loại đàn bà dâm đãng vì thế mới vội vàng giải thích cho Phó Vân Tiêu nghe: “Tôi… tôi cũng không biết người đàn ông đó là ai. Hơn nữa… tôi không cố ý giấu anh đâu, thực ra là vì… lúc đó tôi không còn cách nào khác nữa. Tôi nợ quá nhiều tiền, lãi chồng lãi, không thể trả nổi.”

“Bạch Tô, đợi tôi xử lý xong xuôi những việc trước mắt tôi sẽ lấy em. Chúng ta sẽ quay lại từ đầu, cho Bạch Tiểu Bạch một gia đình.”

Từ đầu tới cuối Bạch Tô vẫn luôn cúi thấp đầu. Khi nghe thấy những lời này thì cô hơi sững người sau đó khó tin ngẩng đầu lên.

Cô chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu, đôi mắt mở lớn.

“Tại sao lại lấy tôi?”

“Sau lần đó em còn … với người đàn ông nào khác không?”

Phó Vân Tiêu không trả lời câu hỏi của Bạch Tô mà chỉ hỏi thêm một câu.

Bạch Tô kiên định lắc lắc đầu.

Cô chỉ có một người đàn ông là Phó Vân Tiêu.

“Bạch Tiểu Bạch là con của tôi.”

Giọng nói của Phó Vân Tiêu vô cùng kiên định.

Thế nhưng sau khi nghe Phó Vân Tiêu nói xong Bạch Tô lại cảm thấy vô cùng khó tin, cô nói với hắn: “Tờ giấy xét nghiệm kia là giả, không phải tôi đã giải thích cho anh rồi hay sao?”

“Nhưng mà khách sạn nơi em xảy ra quan hệ với người đàn ông kia là thật. Người đó là tôi.”

Ánh mắt của Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn vào Bạch Tô.

Vì thế… tất cả những biểu cảm của Bạch Tô hắn đều nhìn ra rất rõ ràng.

Bạch Tô vừa lo lắng lại vừa kinh ngạc, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó tin.

“Là anh?”

Bạch Tô sững sờ.

Phó Vân Tiêu nghiêm túc gật đầu.

Lúc đó, bởi vì người mà Phó Vân Tiêu và hắn đã hẹn là một minh tinh, vì thế nếu đã lên giường rồi thì Phó Vân Tiêu cũng chẳng cần chú ý xem đối phương có dung mạo như thế nào. Sáng sớm hôm sau hắn không hề quan tâm xem người trên giường là ai mà đã bỏ đi.

Mà khi Bạch Tô tỉnh dậy trên giường đã không có ai.

Còn Từ Sắt cho rằng đó chính là minh tinh mà anh ta đã sắp xếp cho Phó Vân Tiêu.

Chẳng ai cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn cả.

Thế nhưng sau khi Phó Vân Tiêu kể lại, Bạch Tô vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Cô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu, ngoài việc mở to mắt ra thì cũng chỉ có thể mở to mắt. Không thể tin nổi mà.

“Phó Vân Tiêu, có phải anh yêu tôi rồi không? Nên mới cam tâm tình nguyện làm ba của Bạch Tiểu Bạch?”

Khi Bạch Tô hỏi xong cô liền cảm thấy điều này khó mà xảy ra được.

Sao trên thế gian này lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Thế nhưng Phó Vân Tiêu chỉ đáp lại cô hai chữ: “Không phải.”

Hắn không yêu cô.

Bạch Tô nghe đáp án xong liền cảm thấy có chút thất vọng.

Cô lại đối chiếu lại những chi tiết mà Phó Vân Tiêu kể một lần nữa.

Kết quả phát hiện ra tất cả các chi tiết đều trùng khớp với nhau. Bao gồm thời gian, địa điểm và những hình ảnh đỏ mặt vẫn lưu lại trong trí nhớ cô một cách mơ hồ.

Thậm chí sau khi Phó Vân Tiêu nói rằng người đàn ông đó là hắn thì Bạch Tô thật sự có cảm giác người đàn ông xuất hiện trong ký ức mơ hồ kia chính là Phó Vân Tiêu thật.

Sau khi Bạch Tô đã chấp nhận sự thật, khi đối mặt với Phó Vân Tiêu cô lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.

Bạch Tô ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu, cô bị hắn nhìn chằm chằm, nhìn đến khiến cô đỏ cả mặt.

Cô đột nghiên đứng bật dậy, muốn trốn tránh nên nói: “Anh bận lâu như vậy, để rôi đi làm bữa trưa cho anh.”

Phó Vân Tiêu chỉ vào đồng hồ treo tường: “Đã ba giờ chiều rồi.”

Hắn không nghĩ giờ này là giờ ăn trưa.

Bạch Tô lại nói: “Thế tôi đi pha cho anh cốc cà phê.”

“Không phải chưa ăn trưa thì uống cà phê vòa sẽ càng đói hơn sao?”

Phó Vân Tiêu hỏi vặn lại.

“Cũng đúng.”

Bạch Tô đáp lại, cô cảm thấy càng xấu hổ hơn.

Cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì.

Lúc này Phó Vân Tiêu mới nhận ra cô đang cảm thấy không tự nhiên. Phó Vân Tiêu đứng dậy chậm rãi tới gần Bạch Tô.

Từ trên cao nhìn xuống, chóp mũi của hắn đã gần chạm vào cô.

Gần quá… cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.