Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 580: Chương 580: Quá khứ của chúng ta có chuyện gì?




Thấy mặt của anh từ từ dán lại, càng lúc càng gần.

Thậm chí có thể ngửi rõ được mùi tóc dễ ngửi của anh.

Bạch Tô cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.

Cuối cùng, cô kịp phản ứng lại, vùng vẫy đẩy anh ra!

Tình hình xảy ra quá nhanh, rốt cuộc Caesar này có chuyện gì, sao giây trước còn nghĩ cách đuổi cô ra, giây sau đã sáp lại gần cô, muốn khinh bạc cô sao?

“Anh làm gì thế!”

Bạch Tô đỏ mặt, có hơi tức giận.

“Sao nào, cô vẫn luôn muốn tôi thừa nhận mình là Phó Vân Tiêu, hôm nay lại xông vào phòng tôi, bây giờ chuyện tôi làm không phải là điều cô muốn sao?”

Ánh mắt Caesar đùa giỡn trêu ghẹo Bạch Tô.

Bạch Tô chỉ cảm thấy mặt mình còn nóng hơn.

“Tôi tới tìm anh là muốn một câu trả lời!”

Bạch Tô đỏ mặt, cắn răng nhấn mạnh nói.

Lúc này, dù trên người Caesar đã khoác một cái áo choàng tắm, nhưng bắp thịt vẫn có thể thấy như ẩn như hiện.

Anh nhìn Bạch Tô, vẫn không trả lời cô.

Bạch Tô nói xong, thấy Phó Vân Tiêu bước từng bước lên trước lại gần mình, lồng ngực rắn chắc màu lúa mì càng lúc càng gần…

Lúc này Bạch Tô có hơi hoảng hốt, cô chỉ có thể không ngừng lùi lại.

Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, không ngừng nhanh chóng lùi bước về sau.

Nhưng Caesar còn nhanh hơn Bạch Tô, bước lên trước ôm ngang cô lên vứt xuống giường.

Thậm chí Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã xuất hiện một gương mặt đường nét góc cạnh, vẻ mặt anh tuấn.

Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp đặc thù thuộc về đàn ông, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng trái tim đập “thình thịch” mạnh mẽ, chỉ là lúc này cô không thể phân biệt được tiếng tim đập này là của mình hay là từ Caesar.

Cô nhìn thấy tay của Caesar đang dần rơi xuống bộ đồ trên người mình, nhưng tay chân cô cứng đờ, không thể làm gì được.

“Xoẹt!”

Tiếng đồ bị xé rách vang lên.

Tiếp sau đó, da dẻ trắng như tuyết của cô bị lộ ra ngoài.

Mặt cô vô cùng đỏ, trong đầu trống rỗng.

Bởi vì căng thẳng, Bạch Tô cắn chặt môi, hai tay nắm chặt lấy ga giường.

Mặt của Caesar dán sát lại, Bạch Tô căng thẳng ngoảnh đầu sang một bên, nhắm hai mắt lại.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy môi của Caesar hạ xuống.

Bạch Tô không biết có chuyện gì, trộm quay đầu nhìn một cái.

Cuối cùng cô phát hiện ra Caesar không biết từ khi nào đã rời khỏi giường, khuôn mặt mang ý xấu đánh giá cô!

Sự căng thẳng, mong đợi của mình vừa nãy đều bị anh ta nhìn thấy!

Nhìn thấy vẻ mặt của Caesar, Bạch Tô vừa tức vừa xấu hổ.

Cô biết mình bị Caesar trêu ghẹo rồi!

“Nếu cô còn không đi, tôi sẽ tiếp tục!”

Nói rồi, Caesar lại muốn đè xuống.

“Đừng!”

Bạch Tô vội hô lên một tiếng.

Caesar ngừng lại, nhìn Bạch Tô lắc đầu, mở miệng chế giễu: “Ha, chỉ có chút can đảm này, sao cô dám đuổi đến đây?”

Lúc này đầu óc Bạch Tô vẫn đang trong trạng thái trống rỗng, hoàn toàn không để ý đến Caesar đang nói cái gì.

Nói xong câu này, Caesar không nhìn Bạch Tô nữa, anh quay người lấy điện thoại của khách sạn gọi cho lễ tân.

“Cho tôi một phòng nữa.”

Sau đó để một mình Bạch Tô trong khách sạn, bản thân thì xuống lầu.



Vừa đến dưới lầu, điện thoại của Caesar đã reo lên.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại một cái, mặt không cảm xúc nhận điện thoại.

“Caesar, vừa nãy người phụ trách hạng mục phát triển bộ sự nghiệp nước Pháp đã gọi cho tôi, lát nữa cậu đi gặp một chút.”

Giọng nói của ông cụ An truyền ra từ điện thoại.

“Ừm, vâng.”

“Bên đó cậu không có gì khác thường chứ?”

Sau đó, ông cụ An nhìn như quan tâm hỏi một câu, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự thăm dò.

“Không có.”

Caesar bình tĩnh trả lời, không có sơ hở nào.

Sau đó, hai người kết thúc cuộc gọi.

Không qua bao lâu, ông cụ An đã gửi địa chỉ và cách liên lạc với người phụ trách hạng mục phát triển bộ sự nghiệp nước Pháp đến điện thoại của Caesar.

Bộ nghiệp vụ này là bộ phận mới thành lập, phụ trách với ông cụ An, thế nên lúc trước Caesar không tiếp xúc trên mặt công việc với bọn họ.

Địa chỉ được hẹn là một hội quán tư nhân ở một chỗ không xa.

Lúc Caesar bước đến, người phụ trách nước Pháp đã đến rồi.

Đứng cách anh không xa là một người phụ nữ thân hình nóng bỏng, mặc một bộ váy liền thân không tay, nếu nhìn kỹ người phụ nữ này thì có thể thấy rất quen mặt.

“Chào anh, tôi là Nhiêu Tuyết.”

Dù Nhiêu Tuyết mỉm cười lịch sự nhưng đôi mắt không di chuyển, không nhúc nhích quan sát vẻ mặt của Caesar.

Cô ta chìa tay ra, muốn bắt tay chào hỏi với Caesar.

“Caesar.”

Mặt Caesar không cảm xúc, gật đầu ra hiệu, nhưng không bắt tay với Nhiêu Tuyết, để tay của cô ta xấu hổ dừng giữa không trung như thế.

Sau đó, hai người tìm một chỗ có ghế dài rồi ngồi xuống.

Trong quá trình đó, Nhiêu Tuyết vẫn nhìn Caesar chằm chằm, cười như không cười.

“Anh còn nhớ tôi không?”

Trong giây lát, Nhiêu Tuyết nhìn Caesar, chậm rãi mở miệng, ý thăm dò vô cùng rõ ràng.

“Hửm? Trước đây chúng ta quen nhau sao?”

Caesar vẫn không cảm xúc hỏi.

“Coi như là từng quen biết.”

Cô ta vừa nói vừa lấy son môi trong túi ra tô lên đôi môi đỏ xinh đẹp.

“Thế này thì sao?”

Cô ta nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ, ánh mắt đung đưa, nhìn Caesar vô cùng tình cảm.

Mặt Caesar vẫn không cảm xúc lắc đầu: “Xin lỗi, trước giờ tôi không thường chú ý đến bề ngoài của người khác.”

Caesar trả lời rất lịch sự.

Nhiêu Tuyết suy nghĩ một lúc, dường như cũng không phiền muộn, mà kéo chiếc váy không tay liền thân xuống, lộ ra một cái rãnh trước ngực.

Thế này còn chưa đủ, cô ta còn đặc biệt lấy một cái kéo nhỏ trong túi ra, cắt thẳng vạt váy, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

Làm xong những điều này, ánh mắt cô ta đung đưa nhìn Caesar một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy, trực tiếp ngồi bên cạnh Caesar.

“Cảm giác này, anh có quen không?”

Nhiêu Tuyết gần như dính sát bên tai Caesar mà nhỏ giọng thì thầm, hô hấp ấm áp của cô ta vây quanh cổ anh.

Vừa nói, cô ta vừa tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Caesar.

Những thứ này đều là đang thăm dò, đối với thân phận của Caesar, Nhiêu Tuyết cũng biết, trước đây cô ta vừa nghĩ đến ngài Lâm Lập cài cô ta trong tay Phó Vân Tiêu, lúc đối mặt với Caesar, cô ta không dễ dàng tin tưởng.

Nhưng Caesar vẫn thờ ơ với sự “dụ dỗ” của cô ta, không có bất kỳ vẻ mặt nào.

Thấy “dụ dỗ” không có hiệu quả, Nhiêu Tuyết hậm hực ngồi về chỗ cũ.

“Sao nào, lúc trước chúng ta còn có chuyện gì sao?”

Caesar thấy vẻ mặt Nhiêu Tuyết có vẻ hơi thất vọng nên thuận miệng hỏi, uống một hơi cạn rượu trong ly của mình.

Nhiêu Tuyết do dự một chút, cảm thấy hơi nhàm chán, cũng uống một hớp rượu trong ly.

“Có lẽ là tôi nhận nhầm người, lúc trước ở quán bar có gặp một người trông rất giống anh, xảy ra chút chuyện.”

Dường như Caesar không quan tâm đến chuyện của người khác, gật đầu rồi lại bắt đầu nói chuyện công việc.

Giữa lúc đó, Nhiêu Tuyết vẫn luôn muốn thăm dò, đáng tiếc là Caesar hoàn toàn không cho cô ta cơ hội nào.

Hai người nói chuyện xong, Caesar không hề nán lại, đứng dậy rời đi.

Nhiêu Tuyết vẫn đưa mắt nhìn Caesar quay người rời đi, không do dự chút nào, cũng không có vẻ mặt gì.

Đến khi Caesar đi ra khỏi tầm mắt của cô ta, cô ta mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.