“Được rồi… được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
Mọi người thấy thế liền vội vàng tiến lên ngăn Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá lại.
Thẩm Mạc Bá hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn về phía phòng cấp cứu sau đó phất tay áo bỏ đi.
Mộ Vãn Vãn lúng túng đứng ở bên cạnh Phó Vân Tiêu. Cô ra không nói gì cả, dường như tất cả các cảm xúc đều như bị đóng băng. Cô ta không biết nói gì, cũng không biết phải nói gì mới được.
Làm nhiều sai nhiều.
Mặc dù bây giờ Phó Vân Tiêu không thừa nhận, Bạch Tô cũng tránh né thế nhưng Mộ Vãn Vãn hiểu rất rõ tình cảm giữa hai người họ.
Vì thế Mộ Vãn Vãn giả bộ buồn ngủ, cô ta ngáp một cái sau đó ngồi xuống ghế dài trên hành lang, giả bộ nhắm mắt lại, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Bạch Tô cảm thấy trong đầu cô chỉ toàn là nước, cô cố gắng hết sức để tỉnh lại, thậm chí cảm giác được cơ thể mình đang nảy lên. Dường như Phó Vân Tiêu bế cô chạy đi.
Lúc Bạch Tô được đẩy từ phòng cấp cứu ra thì cô đã tỉnh lại.
Vừa mở mắt, người đầu tiên mà cô nhìn thấy lại là Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng ở bên cạnh uống một ngụm nước, cô ấy chậm rãi đi tới bên Bạch Tô: “May quá, đúng là trong họa có phúc, cậu tỉnh rồi.”
“Tớ tỉnh rồi?” Bạch Tô nghi hoặc nhìn Vương Tiểu Đồng. Mặc dù cô biết kỹ năng bơi lội của Vương Tiểu Đồng không tồi thế nhưng có lẽ không phải là cô ấy đã cứu cô.
“Cậu cứu tôi à?”
Bạch Tô nghi hoặc hỏi Vương Tiểu Đồng một câu.
Vương Tiểu Đồng bật cười: “Cậu không biết vừa rồi Phó Vân Tiêu lo lắng cho cậu như thế nào đâu, suýt nữa đã đập tan cả bệnh viện luôn đó.”
Thấy Vương Tiểu Đồng nói quá lên như vậy, Bạch Tô bĩu môi tỏ vẻ không tin.
“Sao cậu lại tới vườn Tây thế?”
Lúc này Vương Tiểu Đồng mới nhớ ra, cô ấy vội vàng hỏi.
“Có người nói với tôi là Tiểu Bạch đang chơi ở bên đó, cần có người đến coi chừng nên tôi mới lo lắng chạy qua đó.”
Sắc mặt của Bạch Tô tái nhợt, xem ra cô vẫn còn rất yếu.
Cô nghĩ lại một lát sau đó trả lời.
Vương Tiểu Đồng trầm mặc một lát sau đó nói: “Nên là cậu bị người ta đẩy xuống nước à?”
“Cậu xem phim cung đấu nhiều quá rồi đấy. Tại vì mình đạp phải một tấm ván bị lỏng lẻo nên mới ngã xuống thôi.”
Bạch Tô cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì bất thường cả.
Còn gương mặt của Vương Tiểu Đồng lại rất nghiêm túc.
Đúng lúc này thì Từ Sắt từ bên ngoài đi vào phòng bệnh. Anh ta đặt đồ ăn ở trước mặt Bạch Tô sau đó khinh thường liếc nhìn Vương Tiểu Đồng: “Được rồi, cô đừng có nghĩ mình là Sherlock Holmes nữa. Đây chỉ là do người làm sơ suất không xử lý hết mọi chuyện sau khi sửa lại vườn thôi. Có một tấm ván hơi lỏng lẻo nên mới bị như thế thôi. Anh lớn đã điều tra rõ ràng rồi.”
Từ Sắt vừa nói vừa lấy đồ ăn ra đưa cho Bạch Tô.
“Đây là đồ mà Phó Vân Tiêu kêu tôi mua. Khi nào chị có khẩu vị thì ăn một chút đi.”
Bạch Tô nói hai tiếng cảm ơn với Từ Sắt còn Vương Tiểu Đồng thì ném cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm.
Bạch Tô nhìn hai người trước mặt, khóe miệng cô khẽ cong lên nở thành một nụ cười, cô nói với Từ Sắt: “Để tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi. Phiền anh giúp tôi đưa Vương Tiểu Đồng về nhà với, có được không.”
“Tôi không cần anh ta đưa về.”
“Được.”
Từ Sắt không muốn tranh cãi với Vương Tiểu Đồng, anh ta nhận lời Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn hai người họ cứ đấu võ mồm qua lại, khi bọn họ ra về sau đó giúp cô đóng cửa thì cô mới cảm thấy cả thế giới như tĩnh lặng lại.
Nhưng mà cô vừa mới nằm nhắm mắt được một lát thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân sau đó Phó Cảnh Hoài đẩy cửa bước vào.
Bạch Tô nhìn về phía Phó Cảnh Hoài. Trong tay hắn cầm một chiếc bình giữ nhiệt, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tô, đưa cho cô chiếc bình đó.
Bạch Tô không khỏi thở dài một tiếng.
“Sao thế? Thất vọng à? Bởi vì người tới đây là tôi chứ không phải Phó Vân Tiêu sao?”
Nghe thấy tiếng thở dài của Bạch Tô, ngữ khí lúc nói ra câu đó của Phó Cảnh Hoài có mang theo một chút tức giận.
Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn ngồi xuống trước mặt Bạch Tô, mở bình giữ nhiệt ra sau đó đưa cho cô một bát canh gà.
“Tôi không sao, không cần uống đâu.”
Bạch Tô lùi lại phía sau theo bản năng, cô muốn giữ khoảng cách với hắn.
Hành động đó đã lọt vào tầm mắt của Phó Cảnh Hoài, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Tại sao tôi vừa tới gần là em lại trốn tránh? Mà những nơi có Phó Vân Tiêu em lại tới đó hết lần này đến lần khác vậy?”
“Thế nào? Bởi vì nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn ở cạnh nhau, em thấy trong lòng khó chịu nên đã nhảy xuống sông để thu hút sự chú ý à?”
Hắn ta vừa hỏi câu đó, Bạch Tô quay ngoắt đầu đi, cô không muốn nhìn thấy Phó Cảnh Hoài nữa, chỉ nói với hắn một câu: “Nếu như đêm nay anh tới để nói những lời này thì anh đi về đi.”
Ánh mắt của Phó Cảnh Hoài cũng ảm đạm hơn lúc trước, hắn tiến gần tới Bạch Tô: “Em có thể giải thích.”
“Tại sao tôi lại phải giải thích?”
Bạch Tô quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Cảnh Hoài, không hề né tránh ánh mắt của hắn.
“Bởi vì tôi sẽ hiểu nhầm.”
“Quan hệ giữa chúng ta là quan hệ không cần phải thích.”
Lúc này Bạch Tô nằm ở trên giường bệnh, cô cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Phó Cảnh Hoài tới đây là để nói với cô những lời này sao?
Phó Cảnh Hoài cũng rất tức giận… Vốn dĩ hôm nay hắn cũng nhận ra lúc sáng thái độ của mình không tốt vì thế mới ở dưới lầu đợi Bạch Tô để xin lỗi cô thế nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy cô đâu.
Mãi sau hắn mới nhận được tin của một người bạn trong bệnh viện mới biết Bạch Tô bị đuối nước.
Lúc hắn vất vả chờ đợi cô thì cô lại tìm đủ mọi cách để tiếp cận người đàn ông kia ư?
“Bác sỹ Phó, mời ra ngoài cho.”
Bạch Tô không muốn nói chuyện này với Phó Cảnh Hoài nữa. Cô quay đầu đi sau đó không nói gì thêm với hắn nữa.
Phó Cảnh Hoài nâng đôi mắt lên nhìn Bạch Tô một hồi lâu. Bạch Tô rất quật cường, điều này hắn biết. Vì thế đây chính là câu nói có ý muốn đuổi khách của Bạch Tô.
Hắn cũng không muốn giải thích nhiều nữa mà đứng bật dậy, ánh mắt sâu xa nhìn Bạch Tô thêm một lần nữa sau đó mới bỏ đi.
Đến cuối cùng Bạch Tô cũng vẫn không hề để ý đến Phó Cảnh Hoài vì thế cô đương nhiên không biết lúc Phó Cảnh Hoài rời đi thì trong ánh mắt có bao nhiêu say đắm và không nỡ.
Sau khi Phó Cảnh Hoài ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Từ Trường Thư đang đi tuần trong bệnh viện.
Hắn không thèm chào bà ta lấy một tiếng mà lướt qua như người dưng.
Từ Trường Thư nhìn Phó Cảnh Hoài một hồi lâu, trong lòng vô cùng tức giận: “Muộn thế này rồi nó còn tới đây làm gì? Bạch Tô nhập viện à?”
Vì đã quá hiểu Phó Cảnh Hoài rồi thế nên bà ta trực tiếp hỏi chủ nhiệm đang đi theo phía sau.
Thực ra mà nói thì chủ nhiệm cũng không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như ai nhập viện ai xuất viện thế nhưng lần này người nhập viện lại là Bạch Tô, mà người đưa cô tới đây lại là Phó Vân Tiêu. Hơn nữa lúc bọn họ tới toàn đi những chiếc xe sang trọng lộng lẫy, biến Bệnh viện số 1trở thành nơi trưng bày xe ô tô xa xỉ. Vì thế không ít bác sỹ và y tá đã phải thét những tiếng thét chói tai.
Ông ta có muốn không có ấn tượng gì cũng không được.
Vì thế chủ nhiệm chỉ đành gật gật đầu.
Ánh mắt của Từ Trường Thư tối sầm, bà ta cúi đầu suy nghĩ một lát sau đó nói với chủ nhiệm một câu: “Ở phòng bệnh nào? Tôi đi xem xem cô ta thế nào.”
Chủ nhiệm nói cho Từ Trường Thư biết.
Khi Bạch Tô vừa mới nhắm mắt thì lại nghe tiếng tiếng bước chân truyền tới. Cô muốn phát điên lên được!