Từ sau khi Phó Vân Tiêu mất tích, Bạch Tô và Thẩm Mạc Bá không có bất kỳ liên hệ nào nữa.
Lúc này bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh ta không biết có mục đích gì.
“Có chuyện gì không?”
Giọng điệu của Bạch Tô hơi lạnh nhạt.
Lúc này, thiện cảm của cô với Thẩm Mạc Bá cơ bản đã không còn nữa.
Thẩm Mạc Bá mặc dù là anh em chơi từ nhỏ của Phó Vân Tiêu nhưng về sau anh ta lại thông đồng với Mộ Vãn Vãn.
Sau đó Phó Vân Tiêu xảy ra chuyện, có liên quan rất lớn với Mộ Vãn Vãn. Mà Thẩm Mạc Bá vì bao che cho Mộ Vãn Vãn lại tống cô vào bệnh viện tâm thần.
Mặc dù việc Phó Vân Tiêu mất tích không có quan hệ trực tiếp với anh ta nhưng quan hệ của anh ta với Mộ Vãn Vãn trước đó khiến Bạch Tô cũng không thể có thiện cảm gì với anh ta.
“Có chuyện gì nói thẳng ra đi.”
Mãi không nghe thấy tiếng Thẩm Mạc Bá nói chuyện, Bạch Tô lại thúc giục một câu.
“Cô… Có thấy Mộ Vãn Vãn không?”
Bạch Tô rõ ràng cảm nhận được Thẩm Mạc Bá ở trong điện thoại do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
Vấn đề này, khiến Bạch Tô phải nhíu mày.
Không biết vì sao bỗng nhiên anh ta nhắc tới Mộ Vãn Vãn.
“Không có.” Bạch Tô vẫn trả lời Thẩm Mạc Bá một câu nhưng trừ câu này ra, cô không nói thêm gì khác. Thẩm Mạc Bá ở đầu bên kia cũng im lặng trong chốc lát.
Bạch Tô đang chuẩn bị cúp điện thoại, tiếng nói của Thẩm Mạc Bá mới truyền tới.
“Mộ Vãn Vãn ra khỏi viện tâm thần rồi…”
“Cô…Cẩn thận đấy!”
Cô có thể cảm nhận được, Thẩm Mạc Bá trong điện thoại ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, lông mày của cô càng căng chặt.
Dù sao câu nói này là có ý tốt, nhưng biểu hiện thân thiết với Mộ Vãn Vãn trước đó của Thẩm Mạc Bá khiến cô cảm thấy Thẩm Mạc Bá không tốt tới nỗi nhắc cô cẩn thận Mộ Vãn Vãn…
“Còn chuyện gì khác không? Không có thì tôi cúp đây.”
Cô cũng không thể hiện nhiều cảm xúc, vẫn duy trì khoảng cách với Thẩm Mạc Bá.
“Còn một chuyện nữa…”
Trong âm thanh của Thẩm Mạc Bá mang theo chút do dự, anh ta cũng không biết có nên nói chuyện này hay không.
Thế nhưng, trực giác cho anh ta biết, nếu không nói chuyện này, có thể sẽ tạo thành một sai lầm lớn.
Dừng lại một lát, âm thanh của Thẩm Mạc Bá mới truyền tới điện thoại.
“Nếu cô có thời gian, tốt nhất quan tâm Caesar một chút.”
Một câu nói này rõ ràng là ám chỉ.
Câu ám chỉ này nói xong, Bạch Tô nghe, bỗng nhiên chân mày càng nhíu chặt hơn.
Tại sao lại muốn quan tâm tới Caesar?
Mộ Vãn Vãn và Caesar lại có quan hệ gì?. truyện teen hay
Bạch Tô không khỏi cau mày, lúc đang định hỏi lại rõ ràng vì sao, kết quả đầu bên kia Thẩm Mạc Bá vứt lại một câu: “Tôi đi tìm Mộ Vãn Vãn đây.”
Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại.
Thế nhưng, sau khi cúp điện thoại, Bạch Tô càng không biết mình nên nghĩ gì.
Cô không hề muốn quan tâm chuyện Mộ Vãn Vãn rời khởi bệnh viện tâm thần nhưng Thẩm Mạc Bá lại nhắc nhở cô cẩn thận Mộ Vãn Vãn.
Sau đó Thẩm Mạc Bá lại nhắc mình nên quan tâm Caesar.
Cô không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì.
Theo lý thuyết, Caesar không có khả năng quen biết Mộ Vãn Vãn.
Nhưng ngày kết hôn với Caesar sắp đến… Nghĩ rất lâu xong, Bạch Tô cúi đầu suy tư một chút, quyết định gọi điện thoại cho Caesar.
“Tút…Tút…”
Nhưng mà liên tục gọi cho Caesar mấy cuộc điện thoại đều không có ai nghe máy.
Liên tưởng tới lời Thẩm Mạc Bá vừa nói, Bạch Tô không khỏi buồn bực một hồi.
Lông mày cô cau lại, chìm vào suy nghĩ.
Cô cũng không biết tại sao Caesar không nhận điện thoại.
Cô cũng không biết tại sao mình lại bực bội, tại sao lại lo lắng cho Caesar.
Bỏ đi…
Ở một bên khác, phố Phượng Dương, một cô gái xinh đẹp che cổ tay mình, lên xe taxi.
Chỗ cổ tay của cô ta đeo băng, thậm chí còn có vết máu rỉ ra trên băng vải.
“Đến khu biệt thự đường Tây Phỉ Thúy.”
Mộ Vãn Vãn trốn thoát từ nhà Thẩm Mạc Bá ra, sau khi bắt xe tới thẳng gần nhà An Kỳ, cô ta bắt đầu ngồi lên xe, nhìn khu biệt thự cách đó không xa, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của An Kỳ.
“An Kỳ.”
Điện thoại vừa kết nối Mộ Vãn Vãn đã nói một câu với An Kỳ.
“Mộc Mộc à, muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?”
Nghe âm thanh của An Kỳ, có vẻ hơi không yên lòng.
“An Kỳ, em có nhà không?”
“Đang ở nhà, người đàn ông buổi sáng đến kia có làm gì chị không?”
Trong điện thoại, An Kỳ tiện thể quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, đã giải quyết rồi.”
Đôi mắt Mộ Vãn Vãn cứ nhìn chằm chằm chỗ cổ tay của mình, một bên như vô ý quan sát vết thương, một bên nói chuyện với An Kỳ: “An Kỳ, bây giờ chị đang ở gần nhà em, chị đã chuẩn bị cho em một món quà, em ra đây một lát đi.”
Mộ Vãn Vãn cười nhẹ nói.
Trong điện thoại, An Kỳ do dự không nói gì.
Một lát sau, tiếng của An Kỳ mới truyền tới.
“Bây giờ sao… Sợ là không được, bây giờ em đang có chuyện quan trọng. Có thể muộn một chút không, ngày mai được không…”
“Có chuyện gì quan trọng thế? Còn quan trọng hơn chị em của cậu?”
Mộ Vãn Vãn đùa nói, nhưng biểu cảm của cô ta rõ ràng không vui, luôn cố hết sức khống chế cảm xúc.
“Ừm…”
Trong điện thoại, giọng điệu của An Kỳ rõ ràng có chút chần chờ, sau đó dần dần âm thanh nói chuyện rõ ràng nhỏ đi…: “Bỏ đi, nói cho chị vậy. Em bỏ thuốc Caesar.”
“Hả? Không phải hai người sắp kết hôn à? Tại sao phải bỏ thuốc anh ấy?”
Mộ Vãn Vãn giả vờ cực kỳ tò mò, rất có hứng thú hỏi thăm, dẫn dắt từng bước.
“Bởi vì…”
Trong giọng nói của An Kỳ có chút do dự, một lát sau, dường như đã quyết định gì đó mới nói với Mộ Vãn Vãn: “Bởi vì em cảm thấy, mặc gì bây giờ Caesar đối xử với em rất tốt nhưng cảm giác như không có ý muốn đụng vào em. Vậy nên em muốn hạ thuốc anh ấy, tìm về cảm giác đêm hôm đó.”
Cách nhau chiếc điện thoại nhưng Mộ Vãn Vãn có thể cảm nhận được tâm trạng căng thẳng, vui sướng, hưng phấn của An Kỳ.
Nhưng đầu bên kia An Kỳ càng vui vẻ, cô ta càng khó chịu. Thậm chí cảm thấy vết thương trên tay đang hơi nhức nhối!
Nhưng cô ta vẫn cưỡng ép mình nói với An Kỳ: “Vừa đúng lúc, phần quà chị chuẩn bị với kế hoạch tối nay của em có liên quan đó.”
“Vậy sao? Thứ gì vậy?”
Lúc vừa nghe thấy điều này, giọng nói của An Kỳ rõ ràng có thay đổi.
Mộ Vãn Vãn trong nháy mắt liền vui vẻ: “Là bí mật, chị đến nhà em ngay đây, chị đang ở cách đó không xa. Đảm bảo đêm nay khi em và Caesar dùng nó rồi, anh ấy chắc chắn không thể rời khỏi em.”
Mộ Vãn Vãn tiếp tục dụ dỗ An Kỳ.
Đại khái chỉ do dự vài giây, An Kỳ nhẹ nói một tiếng được liền cúp điện thoại.
Mộ Vãn Vãn xuống taxi, đôi mắt sâu như đầm nước, đôi môi lộ ra nụ cười âm hiểm.
Bên kia, An Kỳ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, cách lúc Caesar về nhà còn một lúc, cô quyết định đi gặp Mộ Vãn Vãn một chút.
Pha thuốc xong cho Caesar, cô ấy mặc quần áo ra ngoài.
Gió ban đêm lạnh lẽo thổi tới An Kỳ, An Kỳ không kìm được mà rùng mình một cái.
Không biết vì nguyên nhân gì, đèn đường ở bên hôm nay cực kỳ ảm đạm. Chỗ mà Mộ Vãn Vãn hẹn gặp mặt là một biệt thự đợi bán cách nhà cô ấy không xa lắm.
Trên đường không có bất kỳ xe cộ hay người đi đường nào, An Kỳ càng đi về phía trước càng hoang vu.
Cô ấy không khỏi cau màu lại, định gọi điện thoại cho Mộ Vãn Vãn xác nhận lại địa điểm một chút.
Chỉ thấy một người cách đó không xa cầm đèn pin trên điện thoại vẫy vẫy.
“An Kỳ, chị ở đây.”
Cô ấy buông điện thoại di động xuống, bước nhanh về phía Mộ Vãn Vãn.