"Không vì sao cả, anh không có ý định đi xem mắt, anh cũng không muốn tìm người cả ngày quản anh, anh còn định đi du lịch khắp thế giới."
Nghiêm Đình tùy tiện tìm một lý do, không biết vì sao, anh sẽ gạt bỏ chuyện xem mắt như vậy.
Bạch Tô lại thử thuyết phục Nghiêm Đình, nhưng nói thật lâu, Nghiêm Đình chính là không đồng ý, cuối cùng hai người không vui vẻ mà cúp điện thoại.
Mặc dù Nghiêm Đình không đồng ý, nhưng Bạch Tô không có suy nghĩ cứ như vậy buông tha chuyện này.
Suy nghĩ một chút, Bạch Tô lại gọi điện thoại cho Vương Tiểu Đồng, bảo Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại cho Từ Thiển Thiển, định hỏi lại ý kiến của Từ Thiển Thiển.
Kết quả, chuyện Từ Thiển Thiển xem mắt lại giống Nghiêm Đình, suy nghĩ của hai người họ tương đồng đến kì lạ, hoàn toàn không có ý định đi xem mắt.
"Bây giờ phải làm gì đây?"
Cùng lúc bị cả hai người từ chối, Vương Tiểu Đồng đã không còn chủ ý đó nữa.
"Tớ muốn suy nghĩ."
Mắt Bạch Tô khẽ chuyển động, cô chìm vào suy nghĩ.
"Được! Nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta liền mạnh mẽ sắp xếp cho bọn họ một buổi xem mắt. ”
Suy nghĩ một lúc, Bạch Tô lúc này mới nghiêm túc nói chuyện với Vương Tiểu Đồng.
"Làm sao mà chúng ta sắp xếp được?"
Vương Tiểu Đồng càng nghi hoặc hơn.
"Tớ đã gặp chủ của một quán cà phê ở thành phố A và anh ấy có tay nghề rất cao. Chúng ta có thể lấy lý do đi nếm thử cà phê mới, tớ đặt trước một chỗ ngồi, hẹn Nghiêm Đình đi qua đó, cậu cũng dắt theo Từ Thiển Thiển cùng nhau tới đây. ”
Bạch Tô có chút vui vẻ, nói chuyện với Vương Tiểu Đồng về kế hoạch của mình.
"Và sau đó?"
Vương Tiểu Đồng ra hiệu cho Bạch Tô tiếp tục nói tiếp.
"Sau đó cậu mang theo Từ Thiển Thiển cũng đến chỗ ngồi mà tớ đã đặt, giả vờ là ông chủ đã đặt sai chỗ rồi."
"Vậy đặt bàn sai rồi, Nghiêm Đình sẽ không đổi bàn ở đó luôn sao?"
Vương Tiểu Đồng tiếp tục đặt câu hỏi.
"Không, tớ sẽ dặn dò ông chủ trước, nói các vị trí khác đều đã được đặt trước, sau đó cậu lại tìm cớ rời đi là được."
Nói xong câu này, Bạch Tô càng ngày càng cảm thấy mình là thiên tài.
Mặc dù Nghiêm Đình và Từ Thiển Thiển đều không đồng ý với buổi xem mắt này, nhưng Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng vẫn nhất trí cảm thấy bọn họ rất thích hợp, muốn cứng rắn sắp xếp thử một lần.
Bạch Tô đang ở trong điện thoại hưng phấn cùng Vương Tiểu Đồng trao đổi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Tô nhìn vào đồng hồ, vừa lúc đến giờ mà bác sĩ đến kiểm tra phòng.
" Vương Tiểu Đồng, một lúc nữa tớ sẽ gọi cho cậu, có chút chuyện."
Nói xong, Bạch Tô cúp điện thoại, nói một tiếng "Mời vào. ”
Bởi vì tâm trạng của Bạch Tô đều giới thiệu đối tượng xem mắt cho Nghiêm Đình, cho nên cũng không chú ý quá nhiều đến chuyện kiểm tra phòng.
Cho đến khi bác sĩ kiểm tra đi tới trước mặt Bạch Tô, chậm rãi mở miệng, Bạch Tô mới ý thức được lần này bác sĩ điều tra thường ngày hình như không giống nhau.
"Hôm nay thân thể có triệu chứng khó chịu gì không?"
Giọng nói thấp của bác sĩ rất quen thuộc.
Bạch Tô lúc này mới thu hồi suy nghĩ ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ.
"Phó Cảnh Hoài? Tại sao lại là anh? ”
Nhìn thấy Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô kinh ngạc há hốc miệng, có chút bất ngờ.
Không đợi Phó Cảnh Hoài mở miệng, cửa phòng bệnh Bạch Tô lại bị đẩy ra, ngay sau đó một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ từ ngoài cửa đi vào.
"Sợ một mình cô ở chỗ này nhàm chán, cho nên xin chuyển đến bệnh viện này để giúp đỡ cô."
Chu Sa mang theo nụ cười từ ngoài cửa đi vào, sau đó đứng bên cạnh Phó Cảnh Hoài.
Bọn họ cố ý tới chăm sóc Bạch Tô, Bạch Tô vẫn rất cảm động.
Cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của Bạch Tô một chút, sau khi xác nhận không có việc gì, Bạch Tô vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống, cùng bọn họ tán gẫu một lát.
"Tôi ở đây không có nhàm chán, đang bận xem mắt."
Bạch Tô sau đó lại chia sẻ niềm vui vừa rồi với vợ chồng Phó Cảnh Hoài.
"Xem mắt?"
Chu Sa có chút tò mò.
Tiếp theo Bạch Tô lại kể lại kế hoạch của mình với họ một lần nữa, nhưng không nói là muốn giới thiệu Nghiêm Đình và Từ Thiển Thiển xem mắt.
"Rất tốt."
Nghe Bạch Tô kể lại, Chu Sa từ đáy lòng cảm thấy kế hoạch của Bạch Tô không tệ.
Lại tán gẫu vài câu đơn giản, bởi vì Phó Cảnh Hoài còn muốn kiểm tra các phòng khác, sau đó liền rời khỏi đây.
Chu Sa còn có chuyện khác, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, cùng Phó Cảnh Hoài ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn Phó Cảnh Hoài đóng cửa phòng bệnh, Bạch Tô cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Vương Tiểu Đồng, cô chỉ giải thích quá trình hẹn hò với Vương Tiểu Đồng, còn chưa thương lượng thời gian hẹn hò.
Ngay sau đó cô lại bảo Vương Tiểu Đồng hỏi Từ Thiển Thiển Khi nào có thời gian, sau đó cô liền bắt đầu sắp xếp kế hoạch xem mắt trọng đại của Nghiêm Đình và Từ Thiển Thiển.
Hẹn xong với Vương Tiểu Đồng, tiếp theo Bạch Tô lại gọi điện thoại cho Nghiêm Đình, điện thoại vừa gọi tới, vang lên hai tiếng, Nghiêm Đình trực tiếp cúp máy.
Quá đáng!
Bạch Tô nghe trong di động truyền đến tiếng động tắt máy, có chút tức giận nhìn điện thoại một cái.
Quên đi, vẫn là chuyện kế hoạch xem mắt quan trọng hơn.
Bạch Tô không có thời gian so đo với Nghiêm Đình, tiếp theo lại gọi điện thoại di động cho Nghiêm Đình.
Lần này, điện thoại di động đổ chuông 7 hoặc 8 tiếng trước khi được kết nối.
"Làm gì, nếu là xem mắt thì anh sẽ trực tiếp cúp điện thoại."
Vừa mới kết nối, Nghiêm Đình trực tiếp chặn miệng Bạch Tô trong điện thoại.
Bạch Tô đã sớm đoán được Nghiêm Đình sẽ là thái độ này, cho nên cô cũng không chuẩn bị nói xem mắt, mà là tìm một lý do khác.
"Không xem mắt, con gái nhà người ta cũng từ chối gặp anh, ngại anh trưởng thành quá xấu xí."
Bạch Tô cố ý tức giận Nghiêm Đình trong điện thoại một câu.
"Xí, chiêu kích động của em hoàn toàn vô dụng, anh hoàn toàn tự tin vào nhan sắc của mình."
Nghiêm Đình trước sau như một ở trong điện thoại cùng Bạch Tô nói một câu, Bạch Tô im lănhk không nói gì.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh đây."
Không đùa giỡn với Nghiêm Đình nữa, Bạch Tô trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
"Nói."
Thấy Giọng Bạch Tô nghiêm túc, Nghiêm Đình cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Một người bạn tốt của tôi mới mở quán cà phê, vốn tôi muốn Phó Vân Tiêu đi giúp đỡ, nhưng anh đi lên núi làm phúc lợi công cộng, không liên lạc được, cho nên..."
Nói đến đây, Bạch Tô do dự một chút.
"Vì vậy, nên…?"
Nghiêm Đình hiểu rõ ý tứ của Bạch Tô, nhưng anh vẫn cố ý hỏi Bạch Tô một câu.
"Cho nên gọi anh trở về thành phố A, thay tôi đi giúp đỡ bạn tôi."
Bạch Tô thăm dò Nghiêm Đình.
Nói xong câu này, Nghiêm Đình im lặng trong điện thoại một lát, giống như đang suy tư.
"Anh tới đó rồi nói tên của tôi là được rồi, ngồi một lúc rồi đi là được rồi."
Sợ Nghiêm Đình phát hiện sơ hở không chịu đi, Bạch Tô vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Vậy em định cảm ơn anh như thế nào?"
Thoáng dừng lại một vài giây, Nghiêm Đình mới ở trong điện thoại mang theo giọng điệu trêu chọc nói.
"Giới thiệu cho anh một người bạn gái."
Bạch Tô nửa thật nửa giả cùng Nghiêm Đình đùa giỡn.
“Dừng lại!”
Nghe Bạch Tô lại muốn nói chuyện xem mắt, Nghiêm Đình vội vàng ngăn cản Bạch Tô.
"Em gửi cho anh thời gian và địa điểm đi, anh còn có việc, cúp máy trước đây."
Nói xong câu này, trong điện thoại di động của Bạch Tô liền truyền đến âm thanh cúp điện thoại.
Bạch Tô nghe trong di động truyền đến âm thanh này, khóe miệng lộ ra một nụ cười thành công.
Kế hoạch lớn đã được thực hiện!
Bạch Tô có chút vui vẻ, vội vàng chia sẻ tin tức đã thành công này cho Vương Tiểu Đồng.
Ngày hôm sau, quán cà phê Vân Miêu.
Quán cà phê này nằm gọn trong một con hẻm khiêm tốn ở thành phố A, mặc dù trông không lớn, nhưng bên trong nội thất của nó được thiết kế rất có phong cách.