Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 380: Chương 380: Rục rịch




Bạch Tô khóc không ra nước mắt.

Phó Vân Tiêu rất hài lòng phản ứng Bạch Tô lúc này, anh nhìn Bạch Tô, kiên nhẫn giải thích: “Nếu em ghét tôi, vậy tôi làm gì cũng không sao cả, dù sao cũng không thay đổi được việc em ghét tôi."

"Anh... Anh buông tôi ra, tôi sẽ không ghét anh nữa."

Sắc mặt Bạch Tô đã ửng đỏ, hơi thở hổn hển hoàn toàn không thể khống chế.

Tại sao Phó Vân Tiêu lại như vậy.

Phó Vân Tiêu tà mị cười: “Tôi biết em sẽ không ghét tôi, cho nên không thành vấn đề."

Tay anh cởi áo quần Bạch Tô ra, Bạch Tô đưa tay muốn ngăn cản Phó Vân Tiêu, nhưng môi của cô lại không tự chủ rên lên một tiếng ừ ừ.

Hơi nũng nịu, giống như đang hưởng thụ.

Bạch Tô xấu hổ muốn chết.

Lúc này, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu reo lên.

"Tổng giám đốc Phó, nghe điện thoại."

Bạch Tô đã biết cô đẩy Phó Vân Tiêu không được, cho nên chỉ hy vọng cú điện thoại này có thể khiến Phó Vân Tiêu buông cô ra.

Nhưng mà, Phó Vân Tiêu vẫn chưa có ý nhận điện thoại, chỉ mặc cho điện thoại vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, cuối cùng bên kia tự cúp.

Xong đời!

Bạch Tô rầu rĩ, bây giờ còn ai có thể cứu cô?

Cô chịu đựng Phó Vân Tiêu khơi gợi ham muốn, lý trí không muốn đầu hàng, nhưng mà thân thể sắp không chịu nổi nữa.

Cô cắn môi, khống chế mình không được phát ra âm thanh nữa.

Bỗng nhiên, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu vang lên lần nữa.

Bạch Tô tập trung tinh thần, cố gắng dựa vào âm thanh phân biệt chiếc điện thoại di động này rốt cuộc đang ở đâu.

Đến lúc cô phát hiện là ở túi quần Phó Vân Tiêu, hai tay để trước ngực Phó Vân Tiêu lặng lẽ dời đi, sau đó từ từ thò vào túi quần Phó Vân Tiêu, lấy điện thoại di động ra.

Cô nhắc nhở Phó Vân Tiêu lần nữa.

"Anh Phó Vân Tiêu, anh thật sự không nghe điện thoại hả?"

Điện thoại hiện lên tên Mộ Vãn Vãn.

Phó Vân Tiêu để tên Mộ Vãn Vãn trong điện thoại không phải vợ hay cái gì thân mật, chỉ là Mộ Vãn Vãn.

"Là vợ của anh, cô Mộ Vãn Vãn."

Phó Vân Tiêu vẫn không ngừng động tác, ưu nhã tiếp tục cởi quần áo Bạch Tô.

Bạch Tô cau mày, nói: “Nếu như anh không quan tâm thì bây giờ tôi bấm nút nhận điện thoại giúp anh nhé."

Chỉ cầu mong, điện thoại của Mộ Vãn Vãn có thể ngăn Phó Vân Tiêu lại.

Tay Phó Vân Tiêu đã lần xuống đến nơi nào đó, Bạch Tô lựa thế bấm nút trả lời, hơn nữa nhấn loa ngoài.

Liền nghe đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm Mộ Vãn Vãn, nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, bây giờ anh đang ở đâu?"

Phó Vân Tiêu đưa tay muốn tắt điện thoại di động, nhưng mà, Bạch Tô giơ điện thoại di động qua đỉnh đầu.

Phó Vân Tiêu không muốn Bạch Tô bị Mộ Vãn Vãn tìm đến gây rắc rối, cho nên không muốn để Bạch Tô bại lộ.

Anh liền muốn cướp điện thoại di động từ tay Bạch Tô.

Nhưng mà động tác này rất kỳ lạ...

Hai người bọn họ ở trong tư thế rất nguy hiểm.

Cho nên, khi Phó Vân Tiêu đưa tay ngăn điện thoại di động trong tay Bạch Tô, tư thế liền trực tiếp đổi... Chạm đến Bạch Tô gần hơn.

Trong nháy mắt Bạch Tô ném điện thoại di động đi, vô tình phát ra tiếng.

Trong nháy mắt, Phó Vân Tiêu với tay tắt điện thoại di động, nhưng mà khoảng cách giữa anh và Bạch Tô đã... Bạch Tô cũng dần dần không cách nào khống chế thân thể mình.

Giông bão trôi qua, Phó Vân Tiêu đứng dậy nhìn Bạch Tô, Bạch Tô vừa giận vừa tức, cô tức tối nhìn Phó Vân Tiêu, bây giờ cô cảm thấy bản thân mình thật chẳng ra gì!

Phó Vân Tiêu khom người bế Bạch Tô lên, chuẩn bị đưa Bạch Tô đến phòng tắm.

Bạch Tô nhắm tịt mắt, đẩy Phó Vân Tiêu ra: “Anh đừng đụng vào tôi nữa!"

Bạch Tô nói với Phó Vân Tiêu, giọng không vui.

Phó Vân Tiêu vì bị Bạch Tô đẩy vừa vặn đụng vào vết thương bị Bạch Tô cắn, nhất thời đau đến nhe răng.

Bạch Tô ngẩn người, trong nháy mắt nhìn sang cánh tay Phó Vân Tiêu, mới sửng sốt...

Tại sao vết thương lại sâu như vậy?

Lúc ấy, cô đúng là rất bực bội Phó Vân Tiêu, cũng rất ghét Phó Vân Tiêu, nên mới cố ý chạy thoát ký tên với Phó Vân Tiêu cho nên xuống răng tương đối mạnh.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ lại làm Phó Vân Tiêu bị thương sâu như vậy.

"Đây là tôi cắn?"

Bạch Tô không thể tin nhìn Phó Vân Tiêu hỏi.

Phó Vân Tiêu bắn cho Bạch Tô một ánh mắt biết rồi còn hỏi: “Chẳng lẽ còn có kẻ nào khác như chó dại vậy?"

Nói kiểu gì vậy?

Bạch Tô đương nhiên nghe không lọt lỗ tai, trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu, ăn miếng trả miếng Phó Vân Tiêu: “Đáng đời! Đây là trừng phạt đối với loại đàn ông bắt cá nhiều tay."

Phó Vân Tiêu nghe giọng Bạch Tô nói chuyện với anh cũng hơi hòa hoãn, bèn khom người muốn bế Bạch Tô đến phòng tắm đi tắm.

Cuối cùng trong lòng Bạch Tô có hơi không đành lòng, nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Anh đừng ôm tôi, vết thương anh..."

"Không thích hợp ôm tôi."

Dừng lại, Bạch Tô nói xong câu này, sau đó cô liền chủ động đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Cô cho rằng, Phó Vân Tiêu ôm cô vừa rồi là để cho cô đi tắm.

Nhưng không nghĩ đến, lại là Phó Vân Tiêu muốn tắm cùng cô?

Khi Bạch Tô đi vào phòng tắm, vừa quay người phát hiện Phó Vân Tiêu cũng đi theo, mặt lập tức liền đỏ, cảm thấy toàn thân nóng ran.

Phó Vân Tiêu đương nhiên thấy được lúc này Bạch Tô xấu hổ, khóe môi cong lên nói một câu: “Chúng ta cũng đã thân mật với nhau rồi, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy, em không cần phải như vậy."

“Anh!”

Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nói một câu, cứng miệng không nói được.

Chỉ có thể đưa tay đẩy Phó Vân Tiêu đi ra ngoài.

Phòng tắm rất trơn trợt, tất cả sức lực Bạch Tô dùng để đẩy Phó Vân Tiêu đều tống trên người Phó Vân Tiêu, bản thân căn bản là không khống chế được sức, suýt chút nữa té ngã.

Phó Vân Tiêu vì bảo vệ Bạch Tô, anh tay để sau lưng Bạch Tô, nhưng một tay khác lại đập vào chốt cửa, vừa khéo là cánh tay bị thương kia.

Lần đụng chạm này hết sức đau, Bạch Tô thấy biểu cảm trên bị đau mặt Phó Vân Tiêu hết sức rõ ràng!

Lòng Bạch Tô cũng nhói lên một cái, Bạch Tô không kịp suy nghĩ, theo bản năng liền đưa tay xoa xoa cổ tay Phó Vân Tiêu.

Ân cần hỏi một câu: “Anh không sao chứ?"

Phó Vân Tiêu nhân cơ hội liền nắm tay Bạch Tô, khóe môi nhịn đau mang nụ cười vui vẻ, nói với Bạch Tô: “Em quan tâm tôi?"

Nghe thấy Phó Vân Tiêu nói những lời này, Bạch Tô trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu, vội vàng rút tay mình từ trong tay Phó Vân Tiêu trở về, nói với Phó Vân Tiêu: “Tôi tại sao phải quan tâm anh, tôi chỉ mong anh mau chết đi! Tốt nhất là mau biến mất khuất mắt tôi!"

Bạch Tô vừa nói, vừa rút tay mình về liền nhanh chóng xoay người, đẩy Phó Vân Tiêu ra khỏi phòng tắm.

Lần này, Phó Vân Tiêu không đi theo Bạch Tô.

Anh ngồi ở mép giường, mở điện thoại di động ra, bắt đầu bận rộn chuyện của mình, chỉ là nhớ đến biểu hiện của Bạch Tô mới vừa rồi... Khóe môi lại cong lên vui vẻ.

Bạch Tô ở trong phòng tắm, ngâm thân thể trong nước ấm, vừa nhắm mắt, đều là hình ảnh cùng Phó Vân Tiêu mới vừa rồi.

Cảnh tượng đó, khiến cho mặt cô đỏ tới mang tai!

Nhưng mà trong lòng lại... Rục rịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.