Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 187: Chương 187: Tôi không có thói quen tiêu tiền của đàn ông




Bạch Tô nắm chặt điện thoại, trước khi kết thúc cuộc điện thoại họ còn nói chuyện với cô vô cùng lịch sự.

Nhưng, lần này họ nói chuyện với cô xong, liền trực tiếp nói với Bạch Tô, "Cô Bạch, thật xin lỗi, công ty chúng tôi bây giờ đã tuyển đủ người rồi, chức vụ mà cô ứng tuyển không có cách nào sắp xếp được nữa."

Lại thêm một lần mất chữ tín nữa.

Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại cả người đều có chút khó tin.

Vốn dĩ, cô gọi điện thoại cho hai công ty này, là muốn từ chối, nhưng, bị người khác từ chối trước như vậy, Bạch Tô cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu!

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ.

Cô không chịu thua gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, những vẫn bị từ chối!

Sau khi Bạch Tô gọi cho tất cả các công ty xong, đã cơ bản chắc chắn, việc làm của mình đi tong rồi, không có việc nữa rồi.

Bạch Tô đem điện thoại đặt ở một bên, cảm thấy đời người thật là việc gì cũng có thể xảy ra.

Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định, đi mua một chút đồ ăn ngon.

Bạch Tô mặc quần áo vào, sau đó trang điểm một chút, có gắng làm cho mình trông có sức sống hơn một chút, sau đó cô liền nhanh chóng đi ra cửa. Truyện Dị Giới

Nhưng, khi cô vừa ra khỏi nhà, vừa mới tới siêu thị, bỗng nhiên có một người phụ nữ từ xa đi về phía cô, vừa đi tới trước mặt Bạch Tô, nhìn Bạch Tô một cái, liền trực tiếp hắt một ly cà phê vào người Bạch Tô.

Trong nháy mắt liền có cảm giác lành lạnh, cà phê đá và đá viên rơi xuống.

Bạch Tô kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, lau một cái, nhìn chằm chằm đối phương.

Cô lại có chút may mắn... may mà không phải là axit.

Lúc ấy, trong tay Bạch Tô cũng không có gì để chống trả, chỉ có một bình nước.

Cô cầm bình nước lên, mở nắp bình trực tiếp đổ lên đầu đối phương.

Mặt đầy bình tĩnh nhìn đối phương.

"Tiểu tam còn lý luận!"

Đối phương bị Bạch Tô đổ nước lên đầu xong, trong nháy mắt bắt đầu mắng chửi, "Ngu ngốc!"

Bạch Tô mỉm cười nhìn đối phương, "Cô làm những chuyện này, có gì hay ho chứ?"

Cô ít khi những lời thô lỗ như vậy, nhưng những lời đó tự nhiên buột ra khỏi miệng cô.

Đối phương bị cô chọc tức trợn mắt nhìn Bạch Tô, "Loại phụ nữ như cô thật là ghê tởm!"

Nhưng, Bạch Tô đi thẳng về phía trước, người phụ nữ đó bị hành độngc của Bạch Tô dọa sợ, liền vội vàng nhường đường cho Bạch Tô.

Bạch Tô cũng không biết tại sao cô lại bị tạt cà phê, cô chậm rãi đi về phía siêu thị.

Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

Chỉ là, cô vừa bước được vài bước, bỗng có một bóng người chắn trước mặt Bạch Tô, cùng Bạch Tô nói, "Bên kia có một suối nước nóng, tôi đưa em đi tắm, thay một bộ quần áo khác. Chúng ta vào trong cửa hàng kia mua quần áo trước đi."

Người nói điều này, là Lâm Lập.

Bạch Tô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Lập, "Tại sao anh lại ở đây."

Giờ phút này, Bạch Tô mới trả lời, sau đó vội vàng nhận lấy chiếc khăn Lâm Lập đưa cho rồi bắt đầu lau cà phê.

Lâm Lập lập tức mỉm cười, dịu dàng nhìn Bạch Tô, "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người bị tạt cà phê còn có thể cầm bình nước tạt lại. Phản ứng đầu tiên cũng không phải là về nhà thay quần áo, mà vẫn đi thẳng đến siêu thị, em có gì nóng lòng muốn mua sao?"

Dưới lời nhắc nhở của Lâm Lập, Bạch Tô mới ý thức được, hành động lúc này của mình thật khó hiểu.

Cô vội vàng ngượng ngùng nói, "Vừa rồi không biết đang nghĩ gì nữa, không cần anh Lâm phải tốn kém đâu, tôi lập tức về nhà thay quần áo đây."

Nói xong, Bạch Tô liền xoay người.

Nhưng phía xa xa, người phụ nữ hất cà phê vào Bạch Tô vẫn chưa đi, thấy người đàn ông khác bắt chuyện Bạch Tô, cô ta liền giận dữ bất bình xông tới.

Hướng về phía Lâm Lập lớn tiếng nói, "Anh à, anh không biết người phụ nữ đạo đức giả trước mặt này có bao nhiêu ghê tởm đâu, cướp chồng người khác! Anh không nên bị vẻ ngoài đơn thuần đó lừa!"

Người phụ nữ này vừa mở miệng, Lâm Lập lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm đối phương.

Đôi mắt đó đầy sát khí.

Nhưng, đối phương dường như không cảm nhận được, còn nói, "Cô ta cướp chồng của người khác, đặc biệt là người có tiền."

"Đủ rồi!"

Bạch Tô đã tới cực điểm, mặc dù cô biết, bây giờ tất cả những thứ này có thể là vì chuyện Mộ Vãn Vãn đang mang thai mà lại bị mình đẩy ngã, làm cho một đống người tự cho là đúng, đứng ra đòi công bằng cho người khác.

Cô có thể hiểu được, cũng muốn nhẫn nhịn.

Nhưng, bây giờ bỗng nhiên không nhịn được nữa!

" Xin lỗi, anh Lâm Lập, tôi đi trước, tránh gây phiền toái cho anh."

Bạch Tô nói xong, liền muốn rời khỏi, nhưng, trong nháy mắt liền bị Lâm Lập ngăn lại.

Hắn mang trên mặt vẻ lạnh nhạt, tỉnh táo nhìn người phụ nữ đang công kích Bạch Tô nói, "Trường hợp phỉ báng người khác lại còn cố ý tấn công người khác của cô là tội gì tôi không biết, nhưng cô à, tôi sẽ cho luật sư của tôi tìm hiểu một chút, nếu như trong ba giây cô không nói lời xin lỗi, tôi sẽ cho vệ sĩ của tôi đưa cô đến đồn cảnh sát, chờ luật sư của tôi tới truy tố cô."

Đối phương hẳn là không nghĩ tới Lâm Lập sẽ nói như vậy, cả người đều khó tin đến choáng váng.

Bạch Tô cũng không nghĩ tới, cô có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lập.

Nhưng, trên mặt Lâm Lập không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ mỉm cười nhìn người phụ nữ kia.

Người phụ nữ đó hơi sợ hãi run cầm cập.

Bởi vì Lâm Lập rất đẹp trai, nhưng lúc hắn nhìn người khác, luôn đem đến cho người ta cảm giác không lạnh mà run.

Hiển nhiên, cô ta bị lời của Lâm Lập dọa sợ, cô trực tiếp nhìn Bạch Tô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bạch Tô chỉ đứng ở bên cạnh, một lúc lâu sau mới có chút ngượng ngùng cùng Lâm Lập nói, "Anh Lâm, cám ơn."

Lâm Lập chỉ khoát tay một cái nhún nhún vai, "Giơ tay lên. Nếu như cô Bạch muốn cảm ơn tôi, có thể cùng tôi uống một ly cà phê."

"Anh nhìn tôi như vậy..."

Bạch Tô phô bày tình trạng chật vật lúc này của mình, hiển nhiên không có cách nào đi theo Lâm Lập đi uống cà phê.

Lâm Lập nói, "Vậy thì tiếp nhận lời đề nghị vừa rồi của tôi, đi mua một bộ quần áo, tắm một chút, rồi đi uống cà phê."

Người Bạch Tô lúc này vô cùng dính, cô cũng rất ghét loại cảm giác này.

Cô chỉ có thể để Lâm Lập chờ một chút, đi mua một bộ quần áo mới, sau đó lại đi vào khách sạn gần đó tắm, tắm xong thay quần áo đi ra, lại đứng trước mặt Lâm Lập.

Lâm Lập nhìn dáng vẻ lúc này của Bạch Tô khóe miệng nở nụ cười, "Tại sao không để tôi tặng em một bộ quần áo, mà cứ muốn tự mình mua?"

Bạch Tô tùy ý thay một bộ quần áo rất bình thường, đứng ở trước mặt Lâm Lập.

Tóc vừa sấy khô vừa rũ xuống tự nhiên được gió hất tung lên trông vô cùng đẹp mắt.

Bạch Tô nhìn Lâm Lập, nói, "Tôi không có thói quen tiêu tiền của người đàn ông khác."

Dĩ nhiên là ngoại trừ Phó Vân Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.