“Bạch Tô, tôi đưa cô về nhà.”
Sau khi Phong Kiền từ chối Phó Vân Tiêu, anh ta lập tức kéo tay Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô không hất tay Phong Kiền ra mà cố tình hợp tác với Phong Kiền.
Chiếc xe từ từ lái khỏi tầm mắt, càng lúc càng xa.
Bạch Tô nhìn thấy chiếc xe đã cách xa tầm mắt của Phó Vân Tiêu, dù cô cố tỏ ra mạnh mẽ đến lúc này không thể che giấu được nữa.
Cho dù có Phong Kiền ở bên cạnh, Bạch Tô lúc này cũng không còn quan tâm đến ý kiến của Phong Kiền, nước mắt lưng tròng, hai tay nắm chặt nắm đấm, cô sắp sụp đổ mất.
Cô nghĩ mình đã buông bỏ, nhưng không ngờ gặp lại Phó Vân Tiêu, tất cả sự ngụy trang của cô rất dễ bị tổn thương, tâm trạng của cô dễ dàng bị anh đánh gục.
“Cô không phải còn quan tâm anh ta sao?!”
Phong Kiền nhẹ nhàng mỉa mai Bạch Tô.
Bạch Tô phủ nhận, nói: “Không có, nếu anh còn muốn đưa tôi về nhà thì đừng nhắc đến anh ấy nữa, hay là thả tôi đi.”
Phong Kiền hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn chưa có ý định buông tha cho cô đâu.”
“Không sao, đừng tỏ ra miễn cưỡng, cô cứ thừa nhận đi, cô quan tâm Phó Vân Tiêu.”
“Tôi không quan tâm.”
Bạch Tô cố ý liếc nhìn Phong Kiền rồi nói.
Phong Kiền sáp đến trước mặt Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Được rồi, không quan tâm, nước mắt quanh mắt đây là do gió thổi vào. Dù xe này của chúng ta trị giá ba tỷ đồng, nhưng thật sự rất kém. Luôn có cát “chạy vào” trong mắt người khác.”
Phong Kiền càng nói như vậy.
Bạch Tô càng tức giận.
Cô ấy ngừng khóc, trừng mắt Phong Kiền một cái.
“Đừng giả vờ rằng anh là kẻ trong tình yêu khóc lóc thảm thiết. Tôi không phải là anh, tôi không buồn chút nào.”
“Đúng vậy, vậy làm sao chứng minh cô không buồn?”
Phong Kiền sáp đến bên cạnh Bạch Tô, nhìn Bạch Tô và nói.
Bạch Tô choáng váng khi bị Phong Kiền hỏi.
Làm thế nào để cô ấy có thể chứng minh rằng cô không buồn.
Làm thế nào điều này có thể được chứng minh?
Bạch Tô cau mày liếc nhìn Phong Kiền: “Điều này làm sao chứng minh được?”
Phong Kiền cười nhìn Bạch Tô, sau đó liếc nhìn tài xế rồi trực tiếp ra lệnh: “Đừng về nhà nữa, chúng ta đến quán bar tôi thường đến đi.”
Nghe xong những lời này, Bạch Tô có chút hồi hộp.
“Phong Kiền.”
Cô lo lắng mà gọi một tiếng cái tên Phong Kiền.
Phong Kiền ngoảnh lại, nói: “Cô sống như thế này là quá gò bó bản thân rồi, cô cần phải buông thả.”
Bạch Tô liếc nhìn Phong Kiền: “Anh mau đưa tôi về nhà, tôi cứ về nhà rồi ngủ một giấc là được. Tôi không cần buông thả.”
Phong Kiền thuyết phục Bạch Tô với thái độ của một người thừa kinh nghiệm: “Cuộc sống có rất nhiều niềm vui, đừng quá đặt nặng tình cảm, tôi sẽ đưa cô đến một nơi, và cô sẽ đột nhiên sẽ cảm thấy thoải mái. Vâng, vâng, cô chỉ nói rằng cô không quan tâm nữa, vậy, hãy đi và chứng minh điều đó cho tôi!”
Bạch Tô cau mày không trả lời.
Phong Kiền vội vàng hỏi lại: “Cô không dám?”
“Nếu như cô không dám, tôi nhanh chóng xoay người đi, sau đó cô đừng tiếp tục tỏ ra bản thân đáng thương ở trước mặt tôi.”
Phong Kiền cố tình chế nhạo Bạch Tô.
“Ai nói cô sẽ không dám.”
“Đi thì đi!”
Bạch Tô đáp.
“Tới rồi, xuống xe.”
Phong Kiền dừng xe trước cửa một quán bar.
Bạch Tô nhíu mày, lúc nhìn không khí nồng nặc nơi đây, cô lại hơi hối hận muốn rời khỏi đây.
“Không sao đâu, vào thử rồi sẽ thích. Đừng nói là cô không dám!”
Phong Kiền dường như thấy được Bạch Tô có một tia sợ hãi.
“Vào thì vào.”
Bạch Tô nhìn Phong Kiền mà đáp.
Bước chân vào cửa quán giống như giữa một cánh cửa là hai thế giới.
Trong quán bar xanh đỏ, đèn nhấp nháy, nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ lắc lư, những ca sĩ nhạc rock tóc dài la hét trên sân khấu, đẩy ly thành chén, không có nỗi buồn, chỉ có sự phóng túng.
Lúc này, Bạch Tô mới hiểu ra tại sao rất nhiều người bực bội đến quán để thư giãn.
Sẽ không có nỗi buồn nào ở đây.
Chỉ có những người buồn đến đây.
Trên sàn nhảy lóe lên vài chữ lớn: “Quẩy đi! Đây là thế giới của tôi!”
Mỗi ngày quán bar này sẽ có các hoạt động theo chủ đề khác nhau. Đây là chủ đề của các hoạt động của quán hôm nay.
Khi mọi người bước vào quán bar, một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp sẽ đánh giá trang phục cô mặc khi đến, sau đó chọn một bộ quần áo hoàn toàn khác để cô thay với mục đích chính là thay đổi hình ảnh trước đó.
Phong Kiền thay một bộ quần áo tương đối bình thường vào cuối bữa tối, vì vậy nhà tạo mẫu đã chuẩn bị cho anh một bộ đồ màu trắng.
Phong Kiền thường mặc vest nên không có nhiều sự tương phản, nhưng trong những dịp như đi bar, mặc vest sẽ phá cách và đẹp trai hơn.
Nhưng Bạch Tô thì khác, bộ váy dạ hội mà cô ấy chuẩn bị cho buổi tiếp đón vẫn chưa được thay, lúc này trông cô ấy rất đoan trang, nhà tạo mẫu trực tiếp đưa cho Bạch Tô một chiếc váy và một chiếc áo hai dây màu trắng.
Khi Bạch Tô nhìn thấy bộ trang phục, cô đã rất ngạc nhiên và không chấp nhận nó.
“Không, không, cái này tôi không mặc được, cô đổi cho tôi cái khác đi.”
Bạch Tô liên tục lắc đầu kiên quyết từ chối.
Phong Kiền bước tới ngăn lại: “Cô không cần đổi cho cô ấy, cứ mặc cái này.”
Phong Kiền đem quần áo ném cho Bạch Tô: “Vừa rồi cô không thể từ bỏ, trong lòng luôn luôn quan tâm Phó Vân Tiêu. Hôm nay là để cho cô tạm biệt quá khứ, hoàn toàn buông tha cho nó. Nếu cô không mặc, chính là đang sợ!”
Bạch Tô hiện giờ tâm trạng rất tệ, không còn khống chế được suy nghĩ, nghe xong lời của Phong Kiền liền phát cáu, cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.
Bạch Tô thay trang phục, stylist vẽ thêm kiểu trang điểm phù hợp cho cô.
Bạch Tô trước gương hoàn toàn khác với vẻ đoan trang, bảo thủ thường ngày, càng giống yêu tinh hoang dã, quyến rũ mê người.
Bạch Tô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ăn mặc như thế này, vô thức lấy tay che ngực, nhưng chiếc áo ống bó sát lộ ra dáng người hoàn hảo của Bạch Tô, khuôn ngực vừa lấp ló, vừa trắng nõn nà khiến người ta không nhịn được mà có những tư tưởng bậy bạ.
Còn có đôi chân thon đẹp như tuyết trắng của cô, Bạch Tô thường mặc váy dài và quần tây, chưa bao giờ mặc váy.
Bạch Tô khó chịu, không khỏi dùng tay kéo váy, vì sợ nó lộ ra ngoài.
Bạch Tô do dự hồi lâu, muốn thay quần áo rời khỏi quán bar, nhưng lại nghĩ nếu thật sự rời đi như thế này, nhất định sẽ lại bị Phong Kiền chế nhạo, hít sâu một hơi, bước ra ngoài.
Tất nhiên, ngoài việc này, cô còn ở lại vì một lý do khác.
Cô muốn buông thả bản thân trong một thời gian ngắn, quên đi quá khứ và quên Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô không thấy Phong Kiền bước ra nên thản nhiên tìm một chỗ ngồi, gọi một chai rượu ngoại cho đầy rồi uống từ từ.
Áo dây, váy ngắn cũn cỡn, hình ảnh hiện tại hoàn toàn khác với Bạch Tô trước đây.
Tuy nhiên, loại hình tượng như thế lại phù hợp với Bạch Tô vào lúc này.
Bạch Tô uống rượu, không lâu sau, một bóng người quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt
Bóng dáng này chính là Phó Vân Tiêu.
Cô muốn trốn tránh, nhưng lại khiến cô bắt gặp.