Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 994: Chương 994: Tôi sợ




Trong phút chốc, Đỗ Đỗ cũng dở khóc dở cười.

Bởi vì ở bên tai Đỗ Đỗ nói nhỏ nên Chu Tiểu Mông không biết ông ấy đã nói gì.

Cô ấy chỉ biết Đỗ Đỗ vẫn bình tĩnh vô cùng, nghe xong lời thì thào của chú mũ rơm hì vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Nói xong, chú mũ rơm đưa chìa khóa phòng cho Đỗ Đỗ, ngâm nga một bài hát rồi vui vẻ rời khỏi đây.

Hiện trường lại biến thành chỉ có Đỗ Đỗ và Chu Tiểu Mông.

Sau khi tiễn ông ấy đi rồi, Chu Tiểu Mông lại tò mò nhìn Đỗ Đỗ: “Chú mũ rơm vừa nói gì với anh vậy?”

Chu Tiểu Mông rất tò mò, trên mặt lộ ra vẻ nhiều chuyện.

“Không có gì, đều là vô nghĩa.”

Đỗ Đỗ không muốn trả lời, chán ghét liếc nhìn Chu Tiểu Mông một cái, sau đó đi về phía phòng của bọn họ.

“Này, sao anh lại nhàm chán thế? Lời vô nghĩa gì vậy? Nếu ông chú đó đã hiểu lầm hai chúng ta là vợ chồng nên tôi có quyền được biết, kẻo anh làm chuyện xấu với tôi và người khác sẽ không biết.”

Chu Tiểu Mông không chịu thua, dừng lại trước mặt Đỗ Đỗ rồi từ từ đi lùi lại, dứt khoát yêu cầu Đỗ Đỗ đưa ra một câu trả lời.

Cuối cùng, Đỗ Đỗ dừng bước.

Đèn sợi đốt sáng sủa của trang trại chiếu vào trên mặt Chu Tiểu Mông, Chu Tiểu Mông ngẩng đầu lên có chút đắc ý cùng tò mò chờ đợi câu trả lời của Đỗ Đỗ.

“Cô thực sự muốn biết?”

Đỗ Đỗ nhíu mày càng chặt, lại nhìn Chu Tiểu Mông xác nhận lại.

“Ừm.”

Chu Tiểu Mông nghiêm túc gật đầu.

“Chú mũ rơm nói buổi tối nên chú ý thân thể, giường của họ rất cứng, đừng để trật eo.”

Đỗ Đỗ lặp lại lần nữa với vẻ bất đắc dĩ.

Không ngờ bọn họ đang giao tiếp những thứ này, nghe xong câu trả lời của Đỗ Đỗ, sắc mặt Chu Tiểu Mông lập tức nóng như lửa, đỏ bừng bừng bừng.

“Ồ, anh đang nói cái gì vậy!”

Chu Tiểu Mông vừa xấu hổ vừa tức giận, giậm chân một cái, khuôn mặt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Đỗ Đỗ.

“Không phải tôi muốn nói là do cô đòi nghe đó thôi.”

Đỗ Đỗ bất đắc dĩ nhìn Chu Tiểu Mông rồi tùy ý giải thích.

“Anh!”

Chu Tiểu Mông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ấy không thể nói gì, bởi vì cô ấy quả thật đang bám theo Đỗ Đỗ để hỏi những gì chú mũ rơm vừa nói.

“Không để ý anh nữa.”

Chu Tiểu Mông tức giận nói xong thì sải bước đi về phía phòng ngủ, trực tiếp bỏ lại Đỗ Đỗ sau lưng.

Nhìn bóng lưng Chu Tiểu Mông, Đỗ Đỗ không khỏi lắc đầu cười, không biết tại sao anh ta đột nhiên nghĩ Chu Tiểu Mông khá thú vị.

Trang trại được trang bị rất tốt, nhưng môi trường trong phòng nói chung cũng khá mà thôi.

Quả nhiên đúng như chú mũ rơm đã nói, chiếc giường lớn này là một tấm ván giường cứng, nó thực sự lớn, nhưng nó cũng đủ cứng.

Chu Tiểu Mông không thèm để ý ấn tấm ván giường hai lần, lại mở tủ ra bỏ áo khoác vào trước.

Chỉ là cô ấy vừa mở tủ ra, còn chưa kịp treo quần áo thì một bọc vải đã rơi ra từ trong tủ.

“Cái này là cái gì vậy?”

Chu Tiểu Mông có chút bối rối, bỏ áo khoác sang một bên, sau đó chậm rãi nhặt bọc vải rơi xuống sàn lên.

Cô ấy đã quên mất những thứ trong tủ mà chú mũ rơm vừa nhắc tới, Chu Tiểu Mông mở từng lớp vải bọc ra, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.

“Cái này là cái gì?”

Nhìn thấy những gì trước mắt, cô ấy không khỏi lẩm bẩm một mình.

Mở tấm vải ra, một vật hình quả bóng, khăn bịt mắt, sợi dây và vài ngọn nến đột nhiên xuất hiện.

Lúc này, bên ngoài lại có tiếng mở cửa, vừa lúc Đỗ Đỗ từ ngoài cửa bước vào.

“Đến xem một chút, tôi nghi ngờ chú này đang làm một số hoạt động bất hợp pháp.”

Chu Tiểu Mông đột nhiên trở nên nghiêm túc, vừa cẩn thận nói với Đỗ Đỗ vừa đè nén giọng nói.

Sau khi nói xong, cô ấy nhìn xung quanh một lúc, như thể cô ấy đang tìm kiếm camera ẩn đâu đó.

“Tại sao cô lại nói như vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tiểu Mông, Đỗ Đỗ không khỏi nhíu mày, sau đó cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Nhìn xem, có một sợi dây và một chiếc bịt mắt, còn cây nến và thứ hình quả cầu này không biết để làm gì.” Chu Tiểu Mông càng thêm bối rối, cầm thứ trên tay đưa cho Đỗ Đỗ xem.

Ngẩng đầu nhìn thấy thứ trong tay cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu của Đỗ Đỗ lập tức trở nên kỳ quái, anh ta há miệng muốn nói lại thôi.

“Anh định nói gì? Anh có ý kiến khác không?”

Thấy Đỗ Đỗ có gì đó không đúng lắm, Chu Tiểu Mông bối rối hỏi ý kiến của Đỗ Đỗ.

“Cô... thật sự không biết đây là những thứ gì?”

Đỗ Đỗ ngập ngừng hỏi Chu Tiểu Mông lần nữa, không nói thẳng với cô ấy đó là gì.

“Cái này là cái gì?”

Chu Tiểu Mông cau mày chặt hơn, như thể cô ấy đã nói sai.

“Đây là…”

Đỗ Đỗ ngập ngừng, đại não quay cuồng, dường như đang suy nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào cho bớt xấu hổ.

“Ồ, quên đi, sau này cô sẽ biết.”

Cuối cùng Đỗ Đỗ thở dài, thật sự rất xấu hổ khi giải thích những chuyện này với Chu Tiểu Mông.

“Cắt, không nói thì đừng nói.”

Chu Tiểu Mông lại trợn mắt nhìn Đỗ Đỗ, rồi thu dọn đồ đạc lại.

Vừa định cất đồ chưa biết chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên từ gầm tủ bò ra một con gián.

“A! Con gián!”

Con gián xuất hiện đột ngột khiến Chu Tiểu Mông sợ hãi và ném thứ trong tay xuống đất.

Điều kỳ lạ hơn là con gián này có vẻ sợ hãi, hốt hoảng chạy về phía Chu Tiểu Mông.

Con gián này chạy rất nhanh, lúc Chu Tiểu Mông kịp phản ứng lại thì nó đã tới chân cô ấy.

“A! A! A!”

Sau ba tiếng hét liên tiếp, Chu Tiểu Mông gần như sợ chết khiếp, cô ấy sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ dám hét lớn.

Từ phát hiện ra con gián cho đến Chu Tiểu Mông hét lớn, quá trình tưởng chừng như lâu nhưng trên thực tế lại mất một hai giây.

Chu Tiểu Mông hoàn toàn hoảng sợ không dám nhúc nhích, lúc này một đôi cánh tay hữu lực trực tiếp đỡ lấy bả vai của Chu Tiểu Mông, sau đó trực tiếp nâng cả người của cô đứng lên khỏi mặt đất.

“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ bắt nó.”

Đỗ Đỗ an ủi Chu Tiểu Mông đang sợ hãi, sau đó quay lại bắt đầu giết gián.

Phải nói con gián này rất thông minh khi Đỗ Đỗ quay lại và định giẫm chết thì con gián thì nó đã nhanh chóng chui vào đáy tủ với tốc độ nhanh như chớp.

Đỗ Đỗ ngẩn người một lúc, sau đó không chút do dự ngồi xổm xuống, lại định đuổi con gián ra ngoài.

Nhưng anh ta vừa mới ngồi xổm xuống thì đột nhiên cảm thấy có một đôi tay mềm mại vịn vào người anh ta.

“Đừng nhìn nữa, chúng ta đi ra ngoài.”

Chu Tiểu Mông đi tới giúp Đỗ Đỗ bớt lo lắng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Tôi sẽ giúp cô tìm ra, buổi tối còn phải nghỉ ngơi.”

Sau đó Đỗ Đỗ lại chuẩn bị cúi đầu xuống, nhưng hai tay Chu Tiểu Mông vẫn chưa buông ra.

“Không tìm, tôi sợ, tôi muốn cùng anh đi ra ngoài.”

Cô ấy lặp lại lời yêu cầu của mình với Đỗ Đỗ một lần nữa.

Đỗ Đỗ do dự nhìn đôi mắt mở to của cô ấy, cuối cùng cũng gật đầu, sau khi nói “được” liền đi theo Chu Tiểu Mông ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.