Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 146: Chương 146: Tôi thật sự không có chút quyến rũ nào sao




Đến lúc Phó Vân Tiêu thoát ra khỏi vòng vây của đám đông đó thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tô đâu nữa. Hắn ngó dáo dác xung quanh hội trường thế nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Bạch đâu. Vì thế Phó Vân Tiêu mới xác định Bạch Tô đã rời khỏi đây rồi.

Phó Vân Tiêu vội vàng ra khỏi hội trường, đi về phía thang máy.

Hắn vừa mưới tới gần thì cửa thang máy đã đang khép lại. Bạch Tiểu Bạch bị bỏ lại ở hành lang, con bé đnag khóc toáng lên. Còn Bạch Tô thì bị một người đàn ông ôm vào thang máy.

Lúc cảnh cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Phó Vân Tiêu lập tức đưa tay ra chặn cửa. Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, người hắn ta như đông cứng cả lại, rùng mình một cái.

Thế nhưng hắn ta vẫn lấy hết can đảm để cảnh cáo Phó Vân Tiêu: “Biết điều thì mua biến đi, đừng có mà kiếm chuyện ở đây!”

Phó Vân Tiêu vẫn đạp chân vào vào cửa thang máy không cho cửa đóng lại. Khóe miệng hơi nhếch lên, Phó Vân Tiêu không hề nhiều lời với người đàn ông kia, hắn giơ tay lên đấm đối phương một đấm.

Đối phương không né kịp, cả người lảo đảo suýt ngã. Đúng lúc đó Bạch Tô ngã ra khỏi vòng tay của tên đó.

Phó Vân Tiêu vội vàng đưa tay ra ôm Bạch Tô.

Gương mặt Bạch Tô đỏ ửng, cô cố gắng mở mắt ra để nhìn Phó Vân Tiêu thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã lại nhắm chặt mắt lại.

Cô không còn sức lực nữa rồi.

Lúc cánh tay của Phó Vân Tiêu tiếp xúc với Bạch Tô hắn đã cảm thấy cơ thể của Bạch Tô rất bất thường, nhiệt độ cơ thể cô vô cùng không bình thường!

Thấy thế Phó Vân Tiêu liền quắc mắt lên nhìn đối phương, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại đã lại lãnh thêm một cú đạp vào bụng.

Sau đó Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô ra khỏi thang máy.

Người đàn ông trong thang máy còn chưa có thời gian đi ra đảnh trả lại thì thang máy đã đóng cửa rồi đi xuống.

Nhìn thấy Bạch Tô được Phó Vân Tiêu ôm ra ngoài thì Bạch Tiểu Bạch lập tức nín khóc. Con bé sụt sịt nhìn Phó Vân Tiêu, nói: “Papa, mẹ nóng.”

Phó Vân Tiêu không dám chậm trễ một giây phút nào cả, hắn vội vàng ôm Bạch Tô vàng thang máy sau đó dắt tay Bạch Tiểu Bạch về phòng của hai mẹ con.

Khó khăn lắm Phó Vân Tiêu mới tìm được thẻ phòng từ chỗ Bạch Tô. Sau đó Phó Vân Tiêu mở cửa rồi đưa Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch vào phòng.

Thế nhưng lúc Phó Vân Tiêu đặt Bạch Tô xuống giường thì cô lại ôm chặt lấy cổ hắn không buông. Cơ thể mềm mại của cô không ngừng cọ cọ vào ngực Phó Vân Tiêu giống như một con mèo nhỏ đang muốn được vỗ về.

Thế nhưng… cảnh tượng này mà bị Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy… đương nhiên là Phó Vân Tiêu sẽ không đồng ý rồi.

Thế nhưng với tình trạng hiện nay của Bạch Tô thì cô không thể chăm sóc cho Bạch Tiểu Bạch được. Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn Bạch Tô sau đó lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Bạch, nói: “Mẹ con đang ngủ rồi. Bây giờ ba bế mẹ con sang phòng khác ngủ sau đó ba sẽ quay lại kể chuyện cho con nhé, có được không? Nếu không chúng ta kể chuyện sẽ làm mẹ thức giấc mất.”

“Dạ.”

Bạch Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp lại.

Phó Vân Tiêu cũng không còn tâm trí nào đi quan tâm những chuyện khác nữa, hắn cầm thẻ phòng sau đó nhanh chóng đi ra cửa. Sau khi đặt Bạch Tô lên giường của phòng mình thì hắn mới cúi đầu nhìn Bạch Tô, lúc này cô vẫn đang vặn vẹo trên giường.

Phó Vân Tiêu bất lực thở dài một hơi, hắn khẽ nói với Bạch Tô một câu, trong giọng nói còn mang theo chút dỗ dành: “Tôi biết bây giờ em đang rất khó chịu nhưng mà bây giờ tôi phải cho Tiểu Bạch đi ngủ rồi.”

Với tình trạng của Bạch Tô bây giờ mà để thêm một lát nữa thì nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó!

Phó Vân Tiêu phải nắm chắc lấy thời gian.

Bạch Tô chỉ cảm thấy cơ thể mình trống rỗng. Tại sao Phó Vân Tiêu lại ở đây?

Trong đầu Bạch Tô luôn vang lên câu hỏi đó thế nhưng những chuyện lúc nãy cô đều đã quên sạch. Cô chỉ muốn tới gần Phó Vân Tiêu.

Lúc cô đưa tay ra ôm lấy Phó Vân Tiêu thì chỉ còn lại khoảng không. Phó Vân Tiêu thế mà lại khóa cửa bỏ đi ư?!

Cô thật sự không có chút quyến rũ nào sao?

Tại sao Phó Vân Tiêu lại bỏ đi?

Bạch Tô nóng quá.

Cô cố gắng đứng dậy đi lấy cho mình một cốc nước. Thế nhưng sau khi uống xong cũng chẳng đỡ khát hơn là bao, cô vẫn cảm thấy nóng, rất nóng, rất khó chịu.

Vừa nghĩ tới chuyện Phó Vân Tiêu bỏ đi, Bạch Tô lại tức đến nỗi máu dồn lên não.

Thậm chí cô còn bắt đầu hành động theo bản năng, lấy điện thoại gửi cho Phó Vân Tiêu một dòng tin nhắn, chất vấn hắn: “Tôi thật sự không có chút quyến rũ nào sao? Sao anh lại bỏ đi?”

Phó Vân Tiêu vừa mới quay lại phòng của Bạch Tô để tìm Bạch Tiểu Bạch. Thấy điện thoại trong túi có thông báo thế nhưng hắn cũng không quan tâm.

Hắn nhìn Bạch Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, từ trước tới nay hắn chưa hề có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ…

Hơn nữa khi nhớ lại chuyện hồi bé của mình, hình như hồi bé mẹ hắn cũng không hề ru hắn ngủ mà đều là hắn tự lăn ra ngủ.

Thế nhưng chiếc đồng hồ trên tường giống như đang thúc giục Phó Vân Tiêu phải nhanh lên, nhanh nữa lên.

Cuối cùng Phó Vân Tiêu vẫn lên tiếng hỏi Bạch Tiểu Bạch: “Bình thường mẹ ru con ngủ thế nào?”

“Mẹ đọc sách, kể chuyện cổ tích cho con nghe.”

“Kể chuyện cổ tích…”

Sau khi nghe Bạch Tiểu Bạch nói thế Phó Vân Tiêu liền hiểu ra.

Phó Vân Tiêu mau chóng kêu Bạch Tiểu Bạch lên giường nằm.

Chuyện cổ tích ư… Phó Vân Tiêu lục lọi trong trí nhớ, hắn kể chuyện gì cho con bé bây giờ?

Phó Vân Tiêu cũng không biết phải kể chuyện gì. Hồi nhỏ hắn hay được nghe kể những chuyện gì mà rùa và thỏ thi chạy, nòng nọc đi tìm mẹ, con quạ khát nước…

Dù sao hồi nhỏ Phó Vân Tiêu cũng không có hứng thú với mấy câu chuyện nhạt nhẽo này.

Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát xem sẽ xem sách gì, kể chuyện gì cho Bạch Tiểu Bạch nghe thì trong đầu bỗng lóe lên một câu chuyện rất thích hợp để kể cho con bé.

Cũng may đầu óc hắn rất linh hoạt, không cần lên mạng cũng có thể kể đơn giản cho con bé hiểu được.

Kể về “Cuộc chiến tiền tệ” đi.

“Từ khi ngân hàng Anh được thành lập năm 1694, trong khoảng 300 năm trở lại đây những biến đổi lớn của thế giới đều có bóng dáng của tư bản tài chính phía sau… Lịch sử tài chính thế giới chính là những âm mưu làm giàu của con người.”

Bạch Tiểu Bạch chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu, trong đầu con bé đang cố gắng hiểu những thứ mà Phó Vân Tiêu vừa nói.

Mỗi một chữ mà Phó Vân Tiêu nói Bạch Tiểu Bạch đều hiểu, thế nhưng khi ghép lại thành câu thì lại chẳng hiểu gì cả.

Ví dụ như “âm mưu” có nghĩa là gì?

“Tài chính” là cái gì?

Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch thật sự rất muốn có ba. Vì thế mặc dù không hiểu Phó Vân Tiêu đang nói gì thế nhưng con bé vẫn cố gắng nghe sau đó động não suy nghĩ.

Phó Vân Tiêu cũng chưa dỗ cho trẻ con ngủ bao giờ. Khi thấy Bạch Tiểu Bạch cứ tròn mắt nhìn và lắc lư đầu thì Phó Vân Tiêu còn nghĩ rằng Bạch Tiểu Bạch rất say sưa nghe mình kể chuyện.

Thế mà chỉ một lát sau Bạch Tiểu Bạch đã ngủ lăn ra trong vòng tay của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tiểu Bạch ngủ thì ngẩn người. Hắn còn chưa nói tới 10 phút mà con bé đã ngủ rồi sao?

Hắn giỏi trong dỗ trẻ con ngủ như thế ư?

Bây giờ hắn cũng không còn tâm trí nào mà đi nghiên cứu những thứ này nữa rồi. Phó Vân Tiêu lập tức bật dậy sau đó chạy sang phòng Bạch Tô đang nằm.

Vừa mới mở cửa ra hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc…

Mặc dù hắn biết loại thuốc này có tác dụng đặc biệt thế nhưng Phó Vân Tiêu không ngờ lúc này Bạch Tô đã cởi hết quần áo ra, gương mặt nghiêm túc nhìn hắn.

“Tại sao anh không thích tôi?”

Bạch Tô vừa mới mở miệng ra đã chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.